Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 43



Cố Tiêu đã ngủ say, Thẩm Hi Hòa nghe thấy hô hấp vững vàng của cô, liền lấy quạt xếp ra, hắn nhẹ nhàng mở ra, ở dưới ánh nến tỉ mỉ nhìn một lần rồi lại một lần.

Hoa văn tre trên tay cầm quạt rất đẹp, mặt quạt vẽ tre đen cũng rất tốt, Cố Tiêu nhất định là biết hắn thích tre.

Thẩm Hi Hòa cũng là gần đây mới thích tre, từ khi Cố Tiêu thêu lá tre ở ống tay áo của hắn thì hắn đã thích rồi.

Hắn cầm cây quạt quạt gió, làm cho ánh nến lay động, Thẩm Hi Hòa sợ sẽ đánh thức Cố Tiêu, cho nên nhanh chóng cất quạt đi.

Trên bàn là một cuốn sách thánh hiền, nhưng Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì thì không có quan hệ tí nào với cuốn sách này , hắn lại cảm thấy là Cố Tiêu thích hắn, tặng quạt và mì trường thọ…… nếu như không thích, thì tùy tiện tặng cái gì đó là được, sao cứ phải phí nhiều tâm tư như vậy chứ.

Thẩm Hi Hòa nở nụ cười, đặt quạt xuống bên cạnh quyển sách, đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Hi Hòa đọc sách đến nửa đêm.

Xem nữa thì đã quá muộn, Thẩm Hi Hòa cất sách đi chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ thì hắn ngồi xổm xuống, đưa đầu vào thăm dò xem phía dưới tràng kỷ còn có mấy thứ đồ linh tinh hay không.

Không có nữa.

Thẩm Hi Hòa lại đi xem dưới gầm giường, hắn thấy được gỗ, tre…… duỗi tay là có thể với tới.

Người trên giường đã ngủ say sưa, Thẩm Hi Hòa thở dài, đem đồ đẩy vào sâu bên trong một chút .

Tờ giấy ở dưới đệm cũng không thấy nữa, cũng không biết bây giờ Cố Tiêu đã tích góp được bao nhiêu tiền rồi.

Thẩm Hi Hòa làm gì Cố Tiêu không biết chút nào, chỉ là khi cô muốn lấy đồ từ dưới gầm giường ra thì phát hiện cô với không tới, thế nhưng với không tới.

Hơn nữa, nếu đứng lên nhìn xuống gầm giường, thì cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Cố Tiêu không nhớ rõ cô có đem đồ đẩy vào sâu bên trong như vậy hay không, Chu thị bọn họ sẽ không tới chỗ này, cho dù có tới thì cô còn có thể lấy Thẩm Hi Hòa làm cái cớ.

Cố Tiêu phí rất nhiều sức mới lôi được đồ ra ngoài, cô nghi ngờ là do Thẩm Hi Hòa làm ra, nhưng nếu là Thẩm Hi Hòa, thì sao có thể đẩy vào bên trong chứ, không phải là nên lôi hết ra ngoài rồi chất vấn cô một trận hay sao.

Cố Tiêu đặt đồ lên bàn, tất cả đều ở đây, cái gì cũng không thiếu, chắc là do cô tự đẩy vào.

Ô và quạt xếp đã đưa đi Thịnh Kinh, Trương chưởng quầy nói nửa tháng là có thể đến, Cố Tiêu nghĩ chờ bán được ô xong lại quyết định có làm thêm hay không.

Vật lấy ít làm quý, nếu như một cây ô có thể bán được giá cao, làm nhiều quá ngược lại không tốt.

Cho nên Cố Tiêu làm một cái ống đựng bút, ống tre rộng ba tấc dùng lưỡi cưa xẻ đôi ra, để lại bốn tấc cao.

Thẩm Đại Lang đi phục dịch rồi, nên Cố Tiêu thường xuyên đi tới nhà dùng để làm mộc, Trần thị không so đo đến những thứ nhỏ nhặt này, công cụ dùng vài lần cũng sẽ không bị hư, nhị nha còn nói Cố Tiêu đã cho nó táo đỏ long nhãn đấy.

Một ống tre như vậy thì đã có thể đựng được bút, nhưng nếu muốn bán được giá cao hơn, thì phải điêu khắc tinh tế hơn.

Ống đựng bút không khắc mai lan trúc cúc, mà là khắc những câu thơ, Cố Tiêu thường đến hiệu sách, cũng lật xem qua các bài thơ, khắc những bài thơ học sinh thích lên và đánh bóng ống đựng bút,vậy là đã hoàn thành.

So với quạt và ô giấy dầu, ống đựng bút dễ làm hơn rất nhiều, giá bán chắc chắn cũng rẻ hơn.

Trương chưởng quầy đã xem xong, trả cho Cố Tiêu 50 văn, đồ tuy rằng tinh xảo, nhưng cũng không thể nào so được với men ngọc.

Lấy được 50 văn, Cố Tiêu đã rất hài lòng rồi.

Trương chưởng quầy nói: “Trời càng ngày càng nóng, vẫn là quạt xếp dễ bán hơn, cô nương nếu có thời gian, thì có thể làm nhiều thêm mấy cái quạt xếp, tất nhiên, ống đựng bút ta cũng sẽ mua.”

Quạt xếp quý ở chỗ tinh tế khéo léo, những người đã làm quạt quen tay thì chỉ cần nhìn vài lần là đã biết làm, Trương chưởng quầy cũng không muốn chiếm tiện nghi nhỏ này, tất nhiên là có ý muốn làm ăn lâu dài.

Cố Tiêu hiểu ý nghĩa sâu xa của nó, nên nói: “Trương chưởng quầy, ta chỉ có một mình cũng không làm ra được bao nhiêu cây quạt, nếu mà dưới tay ngài có người , thì để cho bọn họ làm đi.”

Trương chưởng quầy làm người cũng rất rộng rãi, “Vậy thì sau khi làm xong sẽ chia cho cô nương bốn phần lợi nhuận.”

Bốn phần lợi nhuận, Cố Tiêu trầm tư nghĩ, Trương chưởng quầy đã cung cấp vật liệu và nhân công, nhiêu đây cũng đã không ít rồi.

Cố Tiêu lập tức đống ý, “Vậy ta sẽ đem hoa văn dưới cán quạt vẽ ra cho ngài.”

Trương chưởng quầy có ý muốn dựa vào tay nghề của Cố Tiêu để mở hiệu sách ở Thịnh Kinh, tất nhiên là sẽ không bạc đãi Cố Tiêu.

Càng có nhiều người làm, thì sẽ làm ra được nhiều cây quạt hơn, trúc mặc hàn mai, thu cúc u lan, huyện thành, tỉnh thành, Thịnh Kinh, những công tử nhà giàu kia chắc là ai cũng sẽ sắm cho mình một cây.

Cây quạt của Trần Ninh Viễn đã mua được một thời gian rồi, lúc đó là 400 văn, không nghĩ tới bây giờ giá của một cây quạt đã tăng đến nửa lượng rồi.

Hắn phát hiện ra, bạn thân Thẩm Hi Hòa của mình cũng cầm một cây quạt trong tay , nhưng mà cũng không dùng thường xuyên, đa số thời gian đều đặt nó trong một cái túi màu lục đậm.

Không dùng nhưng lúc nào cũng mang theo bên người.

Trần Ninh Viễn không nhịn được hỏi một câu, “Hi Hòa huynh, túi này của huynh là mua ở đâu vậy, nhìn hết sức tinh xảo, lại rất hợp với quạt xếp này.”

Thẩm Hi Hòa nhìn thoáng qua, nói: “Đây là vị hôn thê của ta tặng.”

Trần Ninh Viễn chưa từng nghe nói Thẩm Hi Hòa có vị hôn thê, “Hi Hòa huynh thế nhưng có vị hôn thê! Thế mà ta cũng không biết, là chuyện khi nào vậy?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Hôn sự ba năm trước đây đã định ra.”

Nói như vậy cũng không sai, hắn sau này sẽ cưới Cố Tiêu, cho nên Cố Tiêu là vị hôn thê của hắn.

Trần Ninh Viễn lắc đầu nói: “Đáng tiếc thật đáng tiếc mà, không biết lại có thêm bao nhiêu thiếu nữ thương tâm rơi lệ rồi.”

“Bọn họ thương tâm rơi lệ thì liên quan gì tới ta, ta lại không thích họ.” Thẩm Hi Hòa nhìn về phía cây quạt, nhẹ giọng nói.

Trần Ninh Viễn nghe ra ý tứ trong lời nói này, không thích các nàng vậy chắc là thích vị hôn thê kia rồi, thật hiếm lạ mà, Thẩm Hi Hòa có khi nào thì như vậy chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trần Ninh Viễn thở dài, ánh mắt nhìn về phía khoảng không bên cạnh Thẩm Hi Hòa, “Ta cũng muốn giống như Hi Hòa huynh, có một người hợp ý với mình.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Cây quạt này là nàng ấy tặng cho ta, túi cũng là do nàng ấy may, nàng ấy luôn biết ta thích cái gì.”

Cho nên, nguyện vọng của Trần Ninh Viễn nhất định phải thất bại rồi.

Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình có chút xấu xa, hắn thậm chí hy vọng Trần Ninh Viễn lại hỏi thêm mấy câu nữa, vậy thì hắn có thể nói tiếp rồi.

Gió nhẹ thổi qua học đường, làm những trang sách trên án thư đều bị gió thổi bay.

Bây giờ đã tan học, học sinh hoặc là cúi đầu đọc sách, hoặc là xúm lại nói chuyện với nhau.

Trần Ninh Viễn dùng quạt đè sách lại, hắn biết Thẩm Hi Hòa không thích hắn nhắc tới muội muội của mình,lúc trước đã chọc huynh ấy vài lần, Trần Ninh Viễn cũng không phải là người không có đầu óc, nên cũng không nhắc lại nữa.

Hắn năm nay đã mười sáu tuổi,người trong nhà đang thu xếp chuyện hôn sự của hắn, mẫu thân hắn đã nhìn trúng mấy nhà, nhưng mà đến mặt người ta thế nào cũng chưa thấy qua bao giờ, nên hắn không thích.

Trần Ninh Viễn cảm thấy Cố Tiêu rất hợp mắt hắn, hơn nữa hắn và Thẩm Hi Hòa có quan hệ tốt như vậy,làm huynh trưởng thì có ai mà không hy vọng muội muội mình gả cho người tốt chứ, hắn làm người Thẩm Hi Hòa còn không yên tâm hay sao.

Hắn sẽ đối xử tốt với Cố Tiêu, gả cho hắn tốt hơn nhiều so với gả cho người khác, Trần gia ở huyện thành cũng là số một số hai, việc hôn nhân tốt như vậy, Thẩm Hi Hòa không có khả năng không đồng ý.

Trần Ninh Viễn coi Thẩm Hi Hòa là anh vợ của mình,nên ngữ khí mềm xuống không ít, hắn khen nói: “Đúng là không tồi, đặc biệt là túi này, cùng với quạt xếp có thể nói là bổ sung cho nhau làm tăng thêm vẻ đẹp.”

Nhưng mà nói xong lại không thấy Thẩm Hi Hòa vui chút nào, cũng thật là làm cho người ta đau đầu mà.

Thẩm Hi Hòa đem quạt cất đi, rồi chuyên tâm đọc sách, Cố Tiêu tặng hắn quạt xếp là để cho hắn dùng quạt gió tránh nóng, không phải là để mang đi khoe khoang, đọc sách mới là việc chính.

Buổi sáng tiên sinh giao bài tập Thẩm Hi Hòa đã làm xong, hắn là người làm nhanh nhất và tốt nhất trong tất cả các học sinh, những cái này cũng chưa nói với Cố Tiêu qua.

Qua hai ngày nữa còn có một bài kiểm tra nhỏ, nếu được thứ hạng cao, thì có thể nói với Cố Tiêu, hắn sẽ đi thi để lấy công danh, hắn là người có thể dựa vào.

Nói về học vấn, Trần Ninh Viễn là thật tâm bội phục Thẩm Hi Hòa, cũng rõ ràng người với người thật không giống nhau mà.

Hắn đọc sách, phải đọc mười lần thì mới có thể nhớ kỹ,mà Thẩm Hi Hòa đọc sách, xem qua một lần là đã có thể nhớ rõ rồi .

Học vấn tốt, lại cần mẫn hiếu học, trong thư viện cũng không có ai bởi vì gia cảnh hắn không tốt mà xem nhẹ hắn.

Trần Ninh Viễn hỏi mấy vấn đề, cũng có người tới đây hỏi, so với tiên sinh,thì Thẩm Hi Hòa càng kiên nhẫn, giải thích càng cặn kẽ hơn.

Chờ giải đáp xong rồi, Thẩm Hi Hòa nói với Trần Ninh Viễn: “Ta cũng có một câu hỏi……”

Trần Ninh Viễn vội vàng cầu xin tha thứ, “Hi Hòa huynh tha cho ta đi, trình độ học vấn của ta thế nào huynh còn không biết sao, chỉ là gà mờ thôi, huynh hỏi ta, ta nhất định là không biết rồi.”

Thẩm Hi Hòa: “Không phải là việc học tập, ta chỉ muốn hỏi, nếu muốn tặng quà cho nữ nhân, thì nên tặng cái gí?”

Trần Ninh Viễn: “Tặng cho vị hôn thê của huynh sao?”

Thẩm Hi Hòa do dự một chút, rồi gật đầu.

Có qua có lại, Cố Tiêu tặng quà cho hắn, hắn không thể không có biểu hiện gì được.

“Quà sinh nhật sao?”

“Không phải.”

“Hay là lễ cập kê?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Cũng không phải, chỉ đơn giản là ta muốn tặng mà thôi.”

Trần Ninh Viễn là con trai độc nhất trong nhà, không có tỷ muội gì, nhưng thật ra có hai người biểu muội, “Nữ nhân chắc là đều thích trang sức, huynh có thể tặng hoa lụa, châu hoa gì đó linh tinh……”

Trần Ninh Viễn cũng không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn là căng da đầu đưa ra chủ ý cho Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa hiểu rõ gật đầu, tặng hoa lụa châu hoa, chắc là Cố Tiêu sẽ thích.

Sau khi làm xong bài tập Thẩm Hi Hòa liền bắt đầu chép sách, chép một quyển sách có thể kiếm được hai mươi mấy văn, còn có 5 ngày nữa mới về nhà, hắn tranh thủ chép nhanh một chút, chép nhiều thêm mấy quyển, là có thể kiếm nhiều thêm chút tiền rồi.

Trần Ninh Viễn lại nói: “Tặng đồ quý không bằng biết tặng đúng cách, huynh phải xem nàng ấy thích cái gì nhất, rồi mới tặng cho nàng ấy.”

“Đúng rồi, huynh tặng đồ thì phải công bằng,nếu như chỉ tặng cho mình nàng ấy thì không chắc nàng ấy sẽ nhận đâu.”

Thẩm Hi Hòa nghe xong đặt bút xuống, Cố Tiêu thích cái gì nhất sao?

Thích tiền, nàng thích tiền nhất, tích góp đủ tiền là có thể rời đi rồi.

Đã giúp nàng che dấu thì thôi đi, chẳng lẽ còn giúp nàng tích góp tiền sao?

Thẩm Hi Hòa nghĩ tới đây liền tức giận, sách cũng chép không nổi nữa, nếu mà hắn đưa tiền, thì Cố Tiêu sẽ rất vui đúng là không sai, nhưng mà còn hắn thì sao, đây chẳng phải là “lửa cháy đổ thêm dầu”, “Trợ Trụ vi ngược” sao.

Tuyệt đối không được.

Vậy thì tặng hoa lụa đi.

Thẩm Hi Hòa hạ quyết tâm, nếu có thời gian rảnh thì chép sách, chờ đến hai ngày sau kiểm tra, thì cố gắng giành được hạng nhất.

Đối với chuyện này Trần Ninh Viễn cũng không có ý kiến gì,thành tích học tập của Thẩm Hi Hòa rất tốt, chép sách cũng không chậm trễ làm bài tập, hắn còn có thể nói cái gì.

Thẩm Hi Hòa đi mấy chuyến đến thư viện trả sách, trong vòng 5 ngày đã tích góp được 75 văn, mua giấy bút hết một ít, còn thừa lại 60 văn.

Chờ được nghỉ tắm gội, trước tiên hắn đi quầy bánh nói với Thẩm Nhị Lang là hôm nay có việc, sẽ về nhà muộn một chút, sau đó thì đi đến cửa hàng trang sức.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com