Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 41



Hóa ra là quần áo mới, Thẩm Hi Hòa nhìn nhiều hai cái, lá tre màu xanh lá, quần áo cũng là màu xanh lá, Cố Tiêu là thích màu xanh lá sao.

Sau khi ghen tị xong, thìThẩm Hi Hòa liền nhíu mày, “Nướng cá? Cá từ đâu ra?”

Thẩm Đại Oa nói: “Vớt từ dưới sông lên, chỉ vớt được một con, nếu không phải là vì sinh nhật thúc, tiểu thẩm mới không đi đâu.”

Thẩm Hi Hòa nhớ rõ hắn đã từng nói với Cố Tiêu, không được đi đến bờ sông, có muốn đi cũng phải chờ hắn đi cùng, Cố Tiêu căn bản là không nghe lọt tai lời hắn nói mà.

“Lần sau không được như vậy nữa, chúng ta tình nguyện không ăn, bờ sông nguy hiểm như vậy, bây giờ nước sông rất lạnh, nhị nha, cháu sau này hãy để mắt tới tiểu thẩm của cháu.” Trong lòng Chu thị cũng sợ, “Được rồi, đều đi rửa tay đi, ăn cơm thôi.”

Sườn xào chua ngọt, gan heo xào, thịt heo hầm miến, cá kho, nộm dưa chuột, còn có bắp cải xào chay, sáu món thức ăn, trước mặt Thẩm lão gia tử còn có một vò rượu nhỏ?

Cố Tiêu ngồi ở bên cạnh Thẩm Hi Hòa, nhỏ giọng nói: “Tướng công……”

Thẩm Hi Hòa lỗ tai giật giật, quay đầu nhìn cô, “Làm sao vậy?”

“Ăn nhiều thịt chút, đây đều là do muội làm, đều ăn rất ngon.”

Thẩm Hi Hòa: “……Được, muội cũng ăn nhiều một chút.”

Cố Tiêu chắc chắc là vậy rồi, Chu thị nói tiếng ăn cơm, bây giờ trong nhà ăn cơm cũng không cần chia nữa, nhưng vẫn chờ Chu thị nói mới động đũa.

Thẩm Đại Oa đột nhiên đứng lên, “Hôm nay là sinh nhật tiểu thúc, cháu là cháu trai, chúc tiểu thúc tiền đồ như gấm, kim bảng đề danh, cháu lấy nước thay rượu, kính tiểu thúc một ly!”

Thẩm Đại Oa uống một ngụm, dù sao lát nữa phải ăn thịt, uống nước sợ chiếm bụng.

Thẩm gia không có nhiều quy củ như vậy, một mình Thẩm Đại Oa nói là được rồi.

Dù có nói nhiều đi nữa, thì vẫn là thịt cá ăn ngon hơn.

Cố Tiêu vùi đầu ăn cơm, sườn xào chua ngọt bỏ không ít đường, chua chua ngọt ngọt, nước sốt ăn đặc biệt ngon, sườn là vị chua ngọt, gan heo là vị cay, ăn một miếng gan heo, lại cắn một miếng to màn thầu, ăn với cơm đúng là tuyệt phối.

Thẩm Đại Oa bị cay đến hít hà, “Đúng rồi, tiểu thẩm, thẩm không phải có chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu thúc sao, để chúng ta cũng mở mang tầm mắt đi.”

Thẩm Hi Hòa theo bản năng nhìn sang Cố Tiêu, Cố Tiêu còn đang cắn một miếng xương sườn.

Thẩm Hi Hòa buông đũa xuống, nói: “Cũng không phải là chuẩn bị cho cháu, cháu nhìn làm gì.”

Thẩm Đại Oa thành khẩn nói: “Mở mang tầm mắt mà.”

Cố Tiêu nhổ xương ra, “Quà sinh nhật chỉ cho một người xem mới được, nếu không thì còn có chỗ nào gọi là bất ngờ chứ.”

Lúc Chu thị ăn cơm đều phải cẩn thận quần áo mới của mình, “Đúng vậy, đại oa cháu đừng có làm loạn.”

Thẩm Hi Hòa không muốn Cố Tiêu khó xử, chỉ là sinh nhật mà thôi, có quà sinh nhật hay không cũng không sao cả, mặc dù trong lòng hắn rất……

Ý của Cố Tiêu chắc là có, rốt cuộc là cái gì chứ.

Giấy hay là bút, chẳng lẽ là hoa dại ven đường?

Có thể nào là túi thơm hay không, túi thơm màu xanh lá, làm xong quần áo cho Chu thị chắc là còn dư vải, vừa lúc may cái túi thơm cho hắn,trên mặt thêu ba phiến lá tre.

Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình đã đoán đúng, hắn thích quà sinh nhật này, trong lòng Cố Tiêu vẫn là nhớ đến hắn.

Lát nữa nhìn thấy túi thơm, hắn phải biểu hiện ra bộ dáng thực kinh ngạc mới được,tuy rằng đã sớm đoán ra rồi.

Cố Tiêu cũng không biết Thẩm Hi Hòa ở bên cạnh cười cái gì, kêu hắn ăn nhiều thịt thì không ăn, ngốc.

Bữa cơm này Thẩm Hi Hòa ăn với tinh thần không tập trung, ăn xong thì đi theo Cố Tiêu vào phòng.

Cố Tiêu nói: “Huynh nhắm mắt lại, muội đi lấy quà ra.”

Thẩm Hi Hòa lập tức nhắm mắt lại.

Còn rất nghe lời đó

Cố Tiêu mở tủ quần áo, đem quạt xếp lấy ra, cô còn may một cái túi nhỏ đựng quạt , mặt trên thêu ba phiến lá tre.

Cố Tiêu nói: “Có thể mở mắt rồi.”

Thẩm Hi Hòa chậm rãi mở mắt ra, màu xanh lá, lá tre, quả nhiên đoán không sai mà.

Hắn mỉm cười, nhận lấy “túi thơm”, nhưng cảm giác không đúng lắm, hình dạng không đúng, xúc cảm cũng không đúng, Thẩm Hi Hòa kinh ngạc nói: “Không phải là túi thơm sao?”

Cố Tiêu không rõ nguyên do: “Cái gì túi thơm?”

Thẩm Hi Hòa đem đồ vật trong túi lấy ra, lại là một cây quạt xếp.

“Muội tặng quạt cho ta?”

Thẩm Hi Hòa giọng có chút khàn khàn, quạt xếp như thế này Trần Ninh Viễn cũng có một cái, theo hắn biết thì nó không hề rẻ , Trần Ninh Viễn ngày ngày mang theo, yêu quý cực kỳ.

Cố Tiêu tặng hắn quạt xếp đó.

Cố Tiêu còn không biết tặng quạt còn phải chú ý cái gì, chẳng lẽ không tặng được sao? “Đúng rồi, đã nhận được quà sinh nhật, thì huynh có thể ước một điều ước.”

“Ước nguyện?”

Cố Tiêu phát hiện Thẩm Hi Hòa rất thích lặp lại lời nói của cô, “Đúng vậy, ước nguyện, ước nguyện trong ngày sinh nhật đều sẽ thành hiện thực.”

Thẩm Hi Hòa nắm chặt cây quạt, cúi đầu nhìn vào mắt Cố Tiêu, “Ta ước…… mỗi năm đều sẽ như hôm nay.”

Hắn hy vọng Cố Tiêu sẽ không rời đi, những tháng ngày về sau, đều sẽ giống như khoảnh khắc ngày hôm nay.

Cố Tiêu tê một tiếng, “Huynh sao lại nói ra rồi, nói ra sẽ không linh nghiệm.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Không linh? Vậy ta ước lại.”

Thẩm Hi Hòa ở trong lòng nói, hy vọng Cố Tiêu không rời đi, vĩnh viễn đều không đi, bọn họ vĩnh viễn là phu thê.

“Ước xong rồi?” Cố Tiêu hỏi.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ước xong rồi…… Đúng rồi! Tiểu Tiểu, muội vì sao lại tặng quạt cho ta?”

Bởi vì quạt dễ làm nha, không nỡ tốn tiền mua mà.

Cố Tiêu nói: “Tặng quạt cho huynh thì sao chứ, làm gì có nhiều cái vì sao như vậy, huynh không thích sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc nãy Cố Tiêu chính là nghe thấy hắn nói túi thơm.

“Thích.”

Cố Tiêu đưa, hắn đều thích.

Thẩm Hi Hòa có lẽ đã quên chuyện Cố Tiêu phải rời đi, như thế này, giống như năm ngày trước không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cố Tiêu sẽ không rời đi, vào ngày sinh nhật của hắn thì chuẩn bị quà tặng hắn.

Thẩm Hi Hòa đang nghĩ đến xuất thần, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến động tĩnh rất lớn.

“Tại sao các ngươi lại tới đây?” Chu thị đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người nọ.

“Bà thông gia à, chúng ta là đến thăm bà, cũng là thăm Tiểu Tiểu…… Đây là hai bó rau hái từ trong nhà, bà đừng ghét bỏ.” Người nói chuyện là một lão bà tử, nói xong thì đem rổ rau nhét vào trong tay Chu thị.

Chu thị trốn ra rất xa, “Tránh xa một chút!” Đừng chạm vào quần áo mới của bà!

Chu thị liếc đại oa một cái, “Cháu làm gì vậy? Quen biết hay không cũng cho vào nhà hay sao!”

Thẩm Đại Oa chưa từng thấy qua hai người này, một cao một thấp, một béo một gầy, trên mặt lão bà tử nở nụ cười, nam tử dáng người cao gầy vừa nhìn đã biết là được nuôi rất tốt.

“Cút cút cút, là ai mà dám chạy tới nhà chúng ta giương oai!” Đại oa cầm lấy cây chổi trong góc tướng, quét qua chân hai người họ.

Bạch thị tức giận nhảy dựng lên, bà trừng mắt nhìn đại oa một cái, vội vàng lôi kéo làm quen với Chu thị, “Ai…… Thẩm lão thái thái, bà không biết ta sao? Cố gia ở thôn Ninh Hải, tam tức phụ Cố Tiểu là cháu gái ta.”

Bạch thị không ngừng cười, “Ta là tới đây thăm thân thích, tán gẫu chút, trong nhà nghèo, hai bó rau xanh này bà ngàn vạn lần đừng ghét bỏ.”

Trần thị từ trong phòng đi ra, lau tay hai cái ở trên tạp dề, Lý thị đỡ bụng, cau mày trầm ngâm.

Người Cố gia sao lại tới đây chứ.

Đây vẫn là chuyện của ba năm trước đây, các nàng cũng là cái biết cái không, chỉ biết là có một đạo sĩ tới huyện thành, chuyên đoán mệnh cho người khác, sinh nhật Thẩm Hi Hòa vào ngày 3 tháng 5, nếu tìm một tức phụ sinh ngày 13 tháng 7, vậy thì nhất định có thể thăng quan tiến chức.

Chu thị nhờ người đi hỏi thăm, nhưng mà khớp với sinh thần thì làm sao có thể dễ tìm như vậy chứ, cho đến đi nghe ngóng được Cố gia ở Ninh Hải thôn muốn bán nữ nhi.

Thời buổi này chuyện bán con gái cũng không phải hiếm, đa số là trong nhà ăn không nổi cơm liền đem nữ nhi bán vào huyện thành làm nha hoàn, nếu mệnh tốt, còn có thể được ăn no nhận ít bạc mỗi tháng.

Vì để cho tôn tử cưới vợ mà bán cháu gái, Cố gia vẫn là nhà đầu tiên đấy.

Nhưng mà Cố Tiểu chính là sinh nhật vào ngày 13 tháng 7, nên đưa năm lượng bạc, ký giấy bán thân, Chu thị liền đem Cố Tiểu trở về Thẩm gia.

Hai năm trước Thẩm Hi Hòa thi đậu tú tài, Chu thị càng thêm tin lời đạo sĩ nói.

Mua người và cưới gả không giống nhau, cưới gả là phải tam thư lục lễ, đính thân nạp cát, chọn ngày lành mới gả đến nhà chồng, nhà ở trước kia chính là nhà mẹ đẻ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể về.

Trần thị Lý thị gả tới đây nhiều năm như vậy vẫn luôn là như thế.

Cố Tiêu là bị Cố gia bán đi, vậy thì nói chuyện thân thích gì ở đây chứ.

Vốn dĩ Chu thị cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, nếu như Bạch thị thật sự có lòng, ba năm qua có thể không tới Thẩm gia thăm Cố Tiêu sao? Thường xuyên qua lại cũng có thể quen thân rồi, nhưng ba năm rồi,tới cái bóng của người Cố gia cũng chưa từng nhìn thấy.

Bây giờ thì vội vàng chạy tới đây, còn cầm theo hai bó rau rách nát, đất trồng rau sau hậu viện lớn như vậy, Chu thị còn thiếu một miếng rau này của bà ta sao.

Trần thị nhìn sắc mặt Chu thị, tiến lên nói: “Đại oa nhị oa, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi, nhà chúng ta không có thân thích như vậy.”

Đại oa nhị oa liền cầm chổi đuổi người, Cố Trình Viễn bị buộc lùi về sau vài bước, “Được lắm! Chúng ta có nhã ý đến thăm các ngươi, muốn nhìn một chút muội muội của ta hiện tại thế nào, các ngươi mở miệng liền nói không có cửa thân thích này, chẳng lẽ là khi dễ muội muội ta không có người bên nhà mẹ đẻ, nên cả ngày tra tấn nó sao!”

Những lời này thực sự nghe giống như những gì một người huynh trưởng nên nói, nhưng mà hắn không nhìn lại xem chính mình có cái đức hạnh gì sao.

Chu thị trong lòng tức giận vô cùng, trực tiếp mắng: “Ngươi đúng thật là một huynh trưởng tốt, vì chuyện cưới vợ của mình mà đem muội muội ruột bán đi, thiên hạ chỉ có một a! Nói những lời này cũng không lấy nước tiểu soi thử xem chính mình là cái dạng gì! Ngươi chính là phân gà trong chuồng gà, dẫm một chân cũng đều ngại làm bẩn người!”

Cố Trình Viễn chưa thấy qua lão bà tử nào nói chuyện khó nghe như vậy, nếu không phải vì tiền, thì sao hắn ta phải tới nơi này chịu tội chứ, hắn kìm nén tức giận nói: “Thẩm lão thái thái, bà nói nhiều như vậy, ta cũng không nhìn thấy muội muội đâu, muội muội ta đâu rồi…… Chẳng lẽ là bị người một nhà các ngươi khi dễ, không nhìn thấy muội muội của ta, chúng ta cũng sẽ không đi.”

Bạch thị ở một bên nói theo, “Ai u, cháu gái đáng thương của ta, ngày đêm làm việc vất vả, Thẩm gia thật vô nhân tính a, thật là tạo nghiệt a……”

Chu thị dùng sức trừng mắt nhìn hai người kia, “Thứ đồ hỗn trướng, nói ngươi là phân gà đã là nể mặt ngươi, phân gà còn có thể làm phân bón, còn ngươi có thể làm gì chứ? Cút đi, Tiểu Tiểu không có quan hệ gì với ngươi.

Không biết xấu hổ thì thôi đi, đầu óc chắc cũng rơi vào hố phân rồi. Nếu các ngươi còn ở chỗ này la lối khóc lóc om sòm, ta sẽ trói các ngươi lại rồi đưa đi gặp quan!”

Bạch thị cuối cùng không nói tiếp được nữa, bà ta cảm thấy Chu thị nói chuyện cực kỳ khó nghe, bà ta cũng chưa từng nói khó nghe như vậy, hôm nay bà ta nhất định phải nhìn thấy Cố Tiêu, Cố gia có cha mẹ và ca ca của nó, bà ta không tin Cố Tiêu sẽ mặc kệ.

“Ta muốn gặp cháu gái của ta! Ta muốn gặp cháu gái!”

Chu thị lông mày nhảy dựng, “Thất thần ở đó làm cái gì, mau đem hai người bọn họ trói lại cho ta, chặn miệng lại!”

Đại oa nghe lời nhất, nó còn tưởng rằng vóc dáng Cố Trình Viễn cao như vậy, sức lực nhất định rất lớn, hóa ra chỉ là nhìn được mà không dùng được thôi.

Đại oa nhị oa cộng thêm Thẩm Nhị Lang, đem tổ tôn hai người trói lại, Bạch thị cả kinh kêu to, Thẩm Đại Oa nhét một miếng giẻ đen vào miệng Bạch thị và Cố Trình Viễn.

Chu thị bước xuống, hai tay lần lượt tát cho mỗi người hai bạt tay, “Cháu gái cái gì, cháu gái của bà ba năm trước đây đã bị bà bán đi rồi, nếu còn dám đến Thẩm gia nữa, thì ta sẽ cho bà thêm mười cái tát nữa!”

Tiếng nói từ bên ngoài truyền tới tây phòng không sót một chữ nào.

Tâm tình Cố Tiêu có chút phức tạp, người ở bên ngoài một người là nãi nãi, một người là huynh trưởng của nguyên chủ.

Chính là bọn họ vì năm lượng bạc mà đem người bán đi, ba năm rồi mới đến thăm người thân, chỉ sợ vẫn là vì tiền mà thôi.

Trong lòng Thẩm Hi Hòa có chút khẩn trương, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề, Cố Tiêu nàng không có nhà mẹ đẻ, ở chỗ này cho dù bị khi dễ cũng không có người trong nhà mẹ đẻ chống lưng cho.

Hắn trước kia đối xử không tốt với Cố Tiêu chút nào, một chút cũng không tốt.

Thẩm Hi Hòa gọi tên của Cố Tiêu.

Cố Tiêu quay đầu lại nhìn Thẩm Hi Hòa, “Ân, làm sao vậy……”

Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay, hỏi: “Muội muốn đi ra ngoài sao?”

Cố Tiêu đối với người Cố gia không có cảm tình gì, nguyên chủ là bị bán đi, nếu người Cố gia đối xử tốt với nàng ấy, thì sao lại bán nàng ấy đi chứ. Năm lượng bạc đã nhất đao lưỡng đoạn, nếu đã chặt đứt quan hệ thì hà tất phải tìm tới cửa làm gì.

Nếu muốn nhận thân thích, thì sớm đã làm rồi.

Cố Tiêu nói: “Muội đi ra ngoài xem sao.”

Thẩm Hi Hòa nắm lấy cổ tay của Cố Tiêu, “…… Ta đi cùng với muội.”

Tầm mắt Cố Tiêu nhìn xuống dưới,thấy hai người vẫn cách nhau một lớp ống tay áo…… Cố Tiêu vội rụt tay lại nói: “Đi thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com