Cố Tiêu trở mình, cô trước giờ chưa từng đau như vậy, trước kia ăn kem cũng không đau, nhưng bây giờ thì đau đến c.h.ế.t đi sống lại, cuối cùng cũng đỡ hơn, chỉ là bụng dưới vẫn còn đau âm ỉ.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, “…… Thẩm Hi Hòa?”
Thẩm Hi Hòa sững sờ, “Là ta.”
Thẩm Hi Hòa nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, trầm mặc một hồi mới nói: “Trời đã tối rồi, bên ngoài trời đang mưa, ta có nấu cháo, muội ăn một chút đi.”
Một chén cháo trắng rất bình thường, nóng hôi hổi,tỏa ra mùi thơm của gạo.
Thẩm Hi Hòa có thể nấu cháo cho cô, cũng không uổng công cô kiếm tiền mua thịt làm bữa ăn khuya cho hắn mà.
Cố Tiêu miễn cưỡng cười, “Cảm ơn huynh.”
Cô định tự mình cầm lấy chén, nhưng Thẩm Hi Hòa lại tránh ra, “Thân thể muội không thoải mái, không còn sức,để ta đút cho muội.”
“……”
Cơn đau bụng của Cố Tiêu đã qua đi, cũng không đến mức ngay cả cái chén cũng cầm không nổi, “Muội không sao, đã khá hơn nhiều rồi.”
“Ta đút cho muội.” Thẩm Hi Hòa cũng không biết bây giờ trong lòng hắn là tức giận nhiều một chút hay là còn cái gì khác, Cố Tiêu không cho hắn đút, hắn càng muốn đút, “Há miệng.”
Cố Tiêu có tay mà, Thẩm Hi Hòa đây là bị làm sao vậy, trước kia thay quần áo thì kêu cô phải đi ra ngoài, bây giờ lại muốn đút cháo cho cô?
Cố Tiêu nhìn hắn hai cái, sau đó há miệng ăn cháo.
Cháo trắng bình thường cũng không có mùi vị gì, nhưng được cái vẫn còn nóng, Thẩm Hi Hòa múc một muỗng lên, sẽ thổi một cái, chờ cháo nguội rồi mới đút.
Cứ đút như vậy, một chén cháo nhỏ cũng đã ăn xong.
“Ta đi múc thêm một chén nữa.” Thẩm Hi Hòa đứng dậy nói.
Cố Tiêu nói: “Muội ăn no rồi, huynh không phải còn phải đọc sách sao, huynh ăn đi.”
Ngược lại còn nhớ rõ buổi tối hắn phải đọc sách, Thẩm Hi Hòa cầm chén, liếc mắt nhìn Cố Tiêu một cái, “Trời mưa nên không xem nữa, muội đi ngủ trước đi.”
Cố Tiêu ôm chăn, hít sâu một hơi, nguyên thân trước đây đã có nguyệt sự hay không cô cũng không biết, lỡ như sau này đều đau như vậy thì phải làm thế nào, chẳng phải là muốn mạng người hay sao.
Cố Tiêu nhìn ánh nến trên bàn, dùng sức chớp chớp mắt.
Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình ở trên giường, cũng may không làm bẩn giường, cô không phải ngủ ở trên tràng kỷ sao, sao bây giờ lại ở trên giường chứ?
Thẩm Hi Hòa bưng chén vào, cầm cái muỗng khuấy đều cháo.
Cố Tiêu nắm lấy chăn, giống như lơ đãng hỏi: “Cái đó muội…… sao lại nằm ở trên giường vậy?”
Thẩm Hi Hòa đặt chén xuống, nói: “Ở trên giường thì như thế nào?”
Cố Tiêu nghĩ trước kia mỗi lần Thẩm Hi Hòa trở về cô không phải đều ngủ ở tràng kỷ sao, “Muội không phải ngủ trên tràng kỷ sao? Sao bây giờ lại ở trên giường……”
“Trong phòng này cũng chỉ có hai người chúng ta, muội vốn dĩ ở trên tràng kỷ, bây giờ lại nằm ở trên giường, muội còn không hiểu sao?”
Cố Tiêu lắc đầu, chẳng lẽ là cô bị mộng du rồi bò lên giường, cũng không có khả năng là Thẩm Hi Hòa ôm cô lên đâu.
Thẩm Hi Hòa: “Tất nhiên là ta ôm muội qua đó, chẳng lẽ là muội ngủ say rồi tự mình chạy qua hay sao? Một hai cứ phải hỏi……nghe xong rồi trong lòng muội dễ chịu hơn không”
Là Thẩm Hi Hòa ôm cô qua đây sao, Cố Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Muội ngủ ở tràng kỷ là được.”
“Không cần.” Thẩm Hi Hòa giọng điệu cường ngạnh, “Ta sẽ ngủ ở tràng kỷ, 5 ngày ta mới trở về một lần,cũng chỉ ở nhà một đêm, sau này muội ngủ trên giường đi.”
Nếu đã muốn đối xử tốt với Cố Tiêu, thì sao có thể để cô ngủ ở tràng kỷ chứ, hơn nữa, giường cũng rất lớn, không gian bên dưới cũng vậy.
Thẩm Hi Hòa nói: “Sau này ta sẽ ngủ ở tràng kỷ, muội hiểu chưa?”
Đừng có đem mấy thứ kia giấu ở dưới tràng kỷ nữa, nhanh chóng chuyển đi đi.
Cố Tiêu đáp một tiếng, Thẩm Hi Hòa lại nói: “Muội mau ngủ đi.” Cố Tiêu tỉnh dậy, trong lòng hắn lại rối bời.
Cố Tiêu ngủ đến giờ này, cô thật sự không còn buồn ngủ chút nào, bên ngoài tiếng mưa gió đan xen, cô ở trong phòng, quấn chăn kín mít, cảm thấy hết sức an ổn.
“Trời mưa rồi, cũng không biết sáng mai có thể tạnh hay không.” Cố Tiêu lẩm bẩm nói: “Nếu mưa vẫn lớn như vậy, huynh phải đi thư viện như thế nào.”
Thẩm Hi Hòa uống một ngụm cháo, không được tự nhiên nói: “Muội không cần lo lắng, có áo tơi, không ướt được.”
Rõ ràng đã muốn rời đi rồi, tại sao còn lo lắng cho hắn chứ.
Cố Tiêu rúc vào trong chăn, “Vậy thì sáng mai huynh đi đường cẩn thận, trong ngăn tủ còn có một cái chăn đấy, muội ngủ trước đây.”
Đặt muỗng vào trong chén, Thẩm Hi Hòa đưa tay xoa ngực, sao không nói tiếp nữa? Nói hai câu đã không nói nữa rồi?
“Tiểu Tiểu……” Thẩm Hi Hòa giọng nói khô khốc.
“Ừ?”
“Còn đau không, bụng còn đau không?”
“Trà gừng đường đỏ rất hữu dụng, muội không đau nữa rồi, hôm nay cảm ơn huynh.” Cố Tiêu rất cảm kích Thẩm Hi Hòa, nếu không phải Thẩm Hi Hòa rót nước cho cô, rồi nấu cháo, nói không chừng bây giờ cô vẫn còn đau đấy.
Thẩm Hi Hòa nghĩ đến Thẩm lão gia tử và Chu thị, huynh trưởng hắn và các tẩu tử có phải lúc nào cũng nói lời cảm ơn hay không.
Không có.
Cố Tiêu không biết cọng dây thần kinh nào của Thẩm Hi Hòa không đúng, nghiến răng nghiến lợi nói một câu không cần.
Cố Tiêu nằm một lát rồi ngủ thếp đi, Thẩm Hi Hòa ăn xong chén cháo, đi rửa chén rồi nằm ở trên giường, nhưng vô luận như thế nào cũng ngủ không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Số tiền đó không biết Cố Tiêu đã tích góp bao lâu rồi, nếu là ba năm, vậy phải tích góp năm lượng thì cần thêm 6 năm nữa.
Nhưng Cố Tiêu mua thịt là từ hơn một tháng trước, có lẽ hai lượng bạc này tích góp hơn một tháng, vậy tích góp đủ năm lượng cũng chỉ cần thêm hai tháng mà thôi.
Nghĩ đến đây Thẩm Hi Hòa càng ngủ không được.
Hắn nằm một đêm, ngày thứ hai tự nhiên không có tinh thần gì, bên ngoài trời vẫn đang mưa, đường trong thôn trở nên lầy lội, Chu thị đau lòng nhi tử, “Sao vẫn còn mưa chứ, cứ phải chọn hôm nay mưa.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Không có việc gì đâu, trên đường người không ít, nương không cần lo lắng.”
“Có thể không lo lắng sao, trời mưa đường trơn……” Chu thị lải nhải, “Nếu đến giữa trưa trời vẫn mưa, thì con ở thư viện ăn cơm đi, đại tẩu con cũng không biết bọn họ có bày quán hay không……”
Muốn kiếm tiền cũng không kiếm như vậy, trời mưa to còn đi.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Trời không biết khi nào mới tạnh mưa, một khi nước mưa nhiều thì phải tu sửa sông, phục dịch chắc là trong mấy ngày này.”
“Năm nay đại ca con sẽ đi, sẽ mang thêm nhiều lương khô, không phải chuyện gì lớn, con đừng lo lắng.” Chu thị nói: “Con yên tâm đọc sách là được, tương lai tài năng hơn người mới tốt.”
Tam Lang đã thi đậu tú tài, nên cũng không cần đi phục dịch, những người khác nếu không muốn đi, thì phải giao ra một lượng bạc.
Vẫn là đọc sách có ích nha.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, học tập gian khổ, tất nhiên là muốn quang tông diệu tổ, không biết nghĩ tới cái gì, Thẩm Hi Hòa thất thần trong chốc lát, rất nhanh, hắn đã phục hồi lại tinh thần, “Nương, con về phòng lấy quần áo, rồi đi thư viện.”
Chu thị nói: “Sớm như vậy sao?”
“Dạ, đi sớm một chút sẽ đọc được nhiều sách chút.” Thẩm Hi Hòa trở về tây phòng, quần áo vá xong đặt ở trong ngăn tủ, chỗ bị rách có thêu ba phiến lá tre.
Hắn vẫn là không kìm lòng được, đi đến mép giường, như có như không chạm vào mặt Cố Tiêu một cái, hình như đã chạm vào, lại giống như chưa chạm tới, thấy Cố Tiêu cử động, Thẩm Hi Hòa lập tức để hai tay ra sau lưng.
Cố Tiêu đã tỉnh,cô dụi dụi mắt, thấy trời vừa tờ mờ sáng, sắc trời âm trầm, sau đó nhìn về Thẩm Hi Hòa, “Huynh phải đi rồi sao?”
Thẩm Hi Hòa: “Ừ.”
5 ngày sau trở về, ngày đó vừa vặn là sinh nhật hắn, Thẩm Hi Hòa nghĩ đến trước kia, mình đi rồi chắc chắn Cố Tiêu rất luyến tiếc,nhưng lúc này chỉ nói một câu như vậy, quả nhiên người đã muốn đi thì căn bản sẽ không để ý hắn khi nào rời đi.
“Bên ngoài trời đang mưa to, đường không dễ đi,nên ta đi sớm một chút.” Thẩm Hi Hòa nói xong, chờ Cố Tiêu nói tiếp.
Cố Tiêu nói: “Vậy huynh cẩn thận một chút.”
Chỉ có một câu này, Thẩm Hi Hòa muốn hỏi Cố Tiêu một chút, không còn câu nào khác sao, lúc hắn không có ở nhà, thì lúc nào cũng gọi hắn là tướng công, vì hắn làm cái này vì hắn làm cái kia, còn hắn ở nhà, thì……
Thẩm Hi Hòa muốn hỏi, có phải là cô căn bản không muốn hắn trở về hay không.
Nhưng lại không dám hỏi, nếu như hỏi, lỡ như Cố Tiêu trả lời phải thì sao.
Một đường toàn là vũng nước, cũng không dễ đi chút nào, ngày mưa người ra đường rất ít, nên Thẩm Nhị Lang không đi bày quán, Trần thị đã nhìn ra bên ngoài nhiều lần, thấy mưa vẫn lớn như vậy thì cũng không nghĩ đến việc đi bày quán nữa.
Bụng của Cố Tiêu đã khá hơn nhiều, liền ở trong phòng dán mặt ô, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi không ngừng, giờ này, chắc là Thẩm Hi Hòa đã đến thư viện rồi.
Nếu mưa vẫn không tạnh, thì không biết phải đem ô đi giao thế nào đây, Cố Tiêu hơn ai hết đều ngóng trông mưa nhanh tạnh.
Vạn vật đều chú ý thích hợp, nước mưa có thể tưới mạ, nhưng nếu nước quá nhiều,thì đó chính là thiên tai lũ lụt, đêm hôm đó, lí chính thôn Thượng Dương liền đi từng nhà gõ cửa, nói về chuyện phục dịch.
“Mỗi hộ một nam đinh, thời gian hơn một tháng, ở con sông phía trước huyện Quảng Ninh, phải xem mưa khi nào thì tạnh, mọi người đi chuẩn bị trước bị.” Lí chính đã gần 50 tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất rắn rỏi, “Nếu không muốn đi phục dịch, thì giao một lượng bạc ra.”
Lí chính cũng là thấy người Thẩm gia mấy ngày nay đều đi bày quán trong thành, hẳn là cũng có một chút tiền,chắc là không muốn đi.
Thẩm lão gia tử nói: “Làm gì có tiền dư chứ, chúng ta đi.”
Lí chính: “Thẩm lão ca thật là khiêm tốn, ai mà không biết bây giờ Thẩm gia trôi qua rất tốt chứ.”
Chu thị sắc mặt lạnh lùng, e ngại mặt mũi lí chính mới không nói gì.
Thẩm lão gia mơ hồ nói, “Có chỗ nào tốt chứ, còn không phải dựa vào đất mà sống sao, một nhà lo cho một người đọc sách, ăn cũng ăn không đủ no.”
“Ai, còn không phải sao, tôn tử của ta còn nhỏ hơn so với Tam Lang, năm sau để hắn đi xem sao……”
Lí chính rời khỏi nhà Thẩm gia, Thẩm Đại Lang đi đến phòng nhỏ làm mộc, làm qua phục dịch cũng thấy không có gì, nhưng mà Trần thị vẫn đau lòng, nên đem toàn bộ dây đeo thắt được bán đi, tích góp riêng được 60 mấy văn tiền.
Thẩm Đại Lang nói: “Nương chuẩn bị cho ta rất nhiều lương khô, nàng không cần chuẩn bị gì nữa, có tiền thì để cho Tam Lang đọc sách.”
Trần thị đang đếm tiền đến cao hứng, nghe thấy Thẩm Đại Lang nói như vậy liền sa sầm mặt xuống, “Cái gì cũng để cho Tam Lang! Huynh là huynh trưởng,cũng không phải là cha ruột, huynh cũng không nghĩ xem, huynh còn có hai nhi tử đấy!”
“Hôn sự của đại oa nhị oa có nương lo liệu, nàng nhọc lòng như vậy làm gì?” Thẩm Đại Lang là cái hũ nút, thường ngày ở trong phòng làm mộc vừa ngồi xuống có thể làm cả nửa ngày.
Trần thị cười lạnh hai tiếng, “Ta không cần nhọc lòng…… A…… Trong nhà có ba gian phòng chính ba gian nhà kề, đại oa thành thân xong thì ở chỗ nào? Chẳng lẽ thành thân rồi còn phải chen chúc với nhau sao?”
“Nàng nói lời này……”
“Ta làm sao !” Trần thị nhướng mày, “Còn có nhị nha, huynh không đau lòng thì ta đau lòng.”
“Ta sao lại không đau lòng chứ…… Nhà này sau này còn phải dựa vào Tam Lang.”
Trần thị cũng oán hai nhi tử mình không biết cố gắng, nếu như chăm chỉ đọc sách, thì bây giờ cũng không phải đang ở thư viện hay sao.
Trần thị lạnh lùng nói: “Dựa vào Tam Lang? Vậy còn không bằng dựa vào Tiểu Tiểu!”
Thẩm Đại Lang cau mày: “Nàng đang nói cái gì vậy.”
Trần thị không muốn để ý tới hắn, “Huynh nghe cho kỹ đây, ta thắt dây đeo kiếm tiền, nếu huynh dám đem chuyện này nói cho nương, ta sẽ không để yên cho huynh đâu.”
Một ngày có thể thắt được sáu bảy cái, nhị nha cũng có thể làm, cũng không kiếm ít hơn so với bán bánh cuốn.
Thẩm Đại Lang nhỏ giọng nói: “Ta làm sao dám chứ.”
Trần thị đem tiền cất kỹ, phải đi mua chút thuốc trị thương để phòng hờ, còn có đồ ăn nữa, đi hơn một tháng, rất nhanh là có thể về.