Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 32



Trương chưởng quầy rất hài lòng, Cố Tiêu so với những thợ thủ công khác thì tỉ mỉ và trầm ổn hơn nhiều, “Điểm tâm này ta mua nhiều thêm một phần, cô nương mang về cho người trong nhà nếm thử đi.”

Cố Tiêu do dự một chút, liền nhận lấy, “Đa tạ chưởng quầy.”

Cố Tiêu đi ra khỏi hiệu sách,sau đó liền đi tới đầu hẻm tìm Thẩm Đại Oa, bây giờ chắc là Thẩm Nhị Lang bọn họ còn chưa rời đi,vậy thì có thể cùng nhau trở về.

Cố Tiêu đi rất nhanh, cho nên không nhìn thấy hai người đứng ở trước cửa hiệu sách, một người áo vải thô màu xanh, trên cổ tay áo có thêu ba phiến lá tre, nhìn thấy bóng lưng của Cố Tiêu thì ngây ra, người còn lại thì mặc áo lụa màu lam, trên tay cầm quạt xếp, đúng là Thẩm Hi Hòa và Trần Ninh Viễn.

Thẩm Hi Hòa tận mắt nhìn thấy Cố Tiêu đi ra từ hiệu sách, Trần Ninh Viễn nói: “Hi Hòa huynh, đó không phải là lệnh……”

Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay, “Hôm nay sợ là không thể cùng ngươi đi hiệu sách rồi, làm phiền mua giúp ta một cây d.a.o rọc giấy, tiền sẽ trả lại cho ngươi sau.”

Thẩm Hi Hòa lách qua đám người, đuổi theo.

Đó là Cố Tiêu.

Cố Tiêu nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, Thẩm Hi Hòa không nhìn thấy người, nên trực tiếp đi quầy bánh tìm, bọn Thẩm Nhị Lang đang thu dọn quán, Cố Tiêu cũng ở đó.

Thẩm Đại Oa không nghĩ tới Thẩm Hi Hòa sẽ lại đây, kinh ngạc nói: “Tiểu thúc, sao thúc lại tới đây?”

Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, hắn vì sao không thể tới chứ, hơn nữa, hắn tới cũng không phải…… hắn nhìn vào Cố Tiêu, nói: “Ta đi hiệu sách, tiện đường nên ghé qua xem một chút.”

Đại oa: “Thật đúng là tiện đường.”

Cố Tiêu chớp mắt, cô vừa đi ra khỏi hiệu sách, sao lại không nhìn thấy Thẩm Hi Hòa chứ, “Tam ca muốn đi hiệu sách mua đồ sao? Trên người còn có tiền không?”

Thẩm Hi Hòa: “Có, vẫn còn……”

Nhìn thấy Thẩm Nhị Lang đã thu dọn xong xuôi, Thẩm Hi Hòa không nghĩ ra lời nào để nói, trong lòng hắn gấp gáp, khô khan nói một câu, “Đúng rồi! Tiểu Tiểu ta……”

Cố Tiêu gật đầu một cái, chờ lời tiếp theo của Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa nhìn lá tre trên cổ tay áo, đột nhiên nghĩ tới nên nói gì, “Ta còn có hai bộ quần áo cổ tay áo cũng rách rồi, muội có thể giúp ta vá lại không?”

“Ta cần mặc gấp, trưa ngày mai sẽ đưa cho muội.”

Trưa ngày mai đem quần áo đưa cho Cố Tiêu, hắn chỉ lấy một bộ, để Cố Tiêu ngày kia đưa lại cho hắn, còn dư lại một bộ thì sau này lại lấy.

Thẩm Hi Hòa nói: “Quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ đưa cho muội!”

Vốn dĩ quần áo bị rách cũng không ảnh hưởng gì lớn, cũng chỉ bị rách một lỗ nhỏ mà thôi.

Cố Tiêu gật đầu, cũng không phải là vấn đề gì lớn ,vá thì cũng đã từng vá qua rồi.

Thẩm Đại Oa ở một bên nghe vậy, nói: “Chuyện này có gì to tát, ngày mai cháu sẽ mang về cho tiểu cô.”

Thẩm Hi Hòa: “…… Đại oa, giữa trưa quầy bánh sẽ có rất nhiều người, cháu sẽ vội đến không đi đâu được. Quyết định vậy đi, Tiểu Tiểu, ngày mai ta đưa cho muội.”

Thẩm Nhị Lang đã thu dọn xong đồ đạc, đẩy xe về nhà, Thẩm Hi Hòa thì đi ở bên cạnh Cố Tiêu, không nói một lời.

Nhưng từ đầu hẻm đến cửa thành cũng chỉ có một đoạn đường thôi,rất nhanh đã tới.

Thẩm Hi Hòa chắp tay sau lưng, “Trời còn chưa tối, nhưng mà đường không dễ đi, muội cẩn thận một chút, đúng rồi! Tiểu Tiểu, hình như ta thấy muội từ hiệu sách đi ra, muội……”

Chuyện cô đang bí mật tích góp tiền không thể nói ra, nên Cố Tiêu đành ứng phó đáp: “Muội chỉ vào xem thôi.”

Thẩm Đại Oa đang đẩy xe, “Tiểu thúc còn cần phải hỏi sao,còn có thể vì cái gì, nhà chúng ta người đọc sách cũng chỉ có mình thúc thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Hi Hòa biết, nhưng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.

Thẩm Đại Oa: “Qua một thời gian nữa là đến sinh nhật của tiểu thúc rồi, tiểu cô chắc chắn là muốn tặng quà sinh nhật đấy.”

Thẩm gia cũng chỉ tổ chức sinh nhật cho Thẩm Hi Hòa và Thẩm lão gia tử, ngày đó sẽ ăn ngon hơn những ngày bình thường, một năm cũng chỉ có một lần mà thôi, khó trách Thẩm Đại Oa nhớ kỹ như vậy.

Cố Tiêu hoàn toàn không có ý đó, trên mặt cô nở nụ cười cứng ngắc, “Đại oa……bây giờ cháu nói ra rồi, thì sau này còn có gì gọi là kinh hỉ chứ.”

Thẩm Đại Oa nghĩ từ lúc mình có thể nhớ được mọi chuyện đến bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, ăn sinh nhật cũng chỉ là ăn nhiều thêm cái trứng gà, cái gì mà quà sinh nhật, cái gì mà kinh hỉ, đúng thật là không có.

Dù là tiểu thúc tổ chức sinh nhật, cũng chỉ được ăn ngon hơn một chút so với sinh nhật của bọn hắn mà thôi.

Thẩm Đại Oa cảm thấy, tặng một tờ giấy là được rồi, trong nhà cũng không giàu có gì, những cái đó nhìn thì đẹp chứ không xài được, mua về cũng vô dụng mà thôi.

Còn không bằng mua hai cân thịt về,rồi hầm một nồi to, như vậy hắn còn có thể được ăn ké vài miếng.

Ngày thường Cố Tiêu cũng mua không ít thịt, hơn nữa còn là sinh nhật của tiểu thúc, chắc chắn thẩm ấy sẽ mua nhiều hơn.

Thẩm Đại Oa còn mong chờ đến ngày sinh nhật hơn so với Thẩm Hi Hòa hắn.

Thẩm Hi Hòa lắc đầu nói không cần, nhưng đáy lòng vẫn rất mong chờ, Cố Tiêu tặng cái gì hắn cũng sẽ thích, túi tiền, túi thơm, cho dù chỉ là một bó hoa ven đường thì hắn cũng thích.

Thẩm Hi Hòa không thể tiễn bọn họ quá xa, hắn đứng ở trước cửa huyện thành, nhìn bóng dáng Cố Tiêu càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy tăm hơi.

Sắc trời đã tối sầm, Thẩm Hi Hòa cũng nên trở về thư viện rồi, hắn thầm nghĩ nếu lúc nãy Cố Tiêu quay đầu lại thì tốt rồi, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn.

Thẩm Nhị Lang bọn họ lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi, hắn đi đông phòng đưa tiền cho Chu thị, tổng cộng là 53 văn, đã bán được mấy ngày, tiền vốn cũng đã kiếm lại rồi.

Chu thị vừa lòng gật đầu, giữa trưa Lý thị cũng đem về nhà ba bốn mươi văn, còn nói việc buôn bán của quầy bánh càng ngày càng tốt, sau này kiếm được không chỉ có từng này.

Chu thị là người rất dễ thỏa mãn,trước đây trong nhà một ngày cũng chỉ kiếm được ba bốn mươi văn mà thôi, bây giờ là nhiều gấp đôi đấy.

“Nếu không có việc gì thì để cho Lý thị đi theo đi, nó là nữ nhân chắc chắn sẽ làm tốt hơn một người nam nhân như con.” Chu thị đem tiền cất kỹ, Thẩm Nhị Lang vốn muốn nói bụng Lý thị đã lớn, không tiện bôn ba nhiều, nhưng mà thấy thái độ này của Chu thị, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thẩm gia nấu cơm mười năm mà như một, cơm tối vẫn như thường lệ, ăn cơm tối xong, Cố Tiêu về phòng thắp đèn dầu một lúc, cô lấy tờ giấy dưới tràng kỷ ra, trên đó có viết thuốc màu nửa lượng, hiện đã có sáu trăm văn.

Cố Tiêu đem bốn trăm văn bỏ vào, sau đó viết lên trên tờ giấy, bán quạt bốn trăm văn, hiện có một lượng.

Chờ sửa sách xong, thì cô đã có hai lượng bạc, ô giấy dầu có lẽ có thể bán được năm lượng bạc, như vậy thì cô đã tích góp đủ bảy lượng bạc rồi.

Giấy nhớ đã ghi xong, Cố Tiêu đem nó nhét trở lại tràng kỷ, đèn dầu không thể đốt quá lâu, thổi đèn xong, Cố Tiêu liền lên giường nằm.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, tay đau nhức chân mỏi nhừ, cũng may là Thẩm Hi Hòa không có ở nhà, nếu như cô phải ngủ ở trên tràng kỷ, thì cả đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu nghẹn khuất.

Thật ra nếu không phải là Thẩm Đại Oa nhắc, Cố Tiêu thật đúng là không biết sắp tới sinh nhật của Thẩm Hi Hòa.

Cố Tiêu cũng không định tặng quà sinh nhật gì, nếu Thẩm Đại Oa không nói, thì cô chắc là đến ngày 3 tháng 5 mới biết được, sau đó thì ở ven đường nhổ một bó hoa dại tặng cho Thẩm Hi Hòa là được rồi.

Nhưng bây giờ đã biết rồi, nếu không tặng thì không được.

Quà để tặng cũng dễ nghĩ, cứ tặng một cây quạt đi, chỉ cần một canh giờ là cô có thể làm xong rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Cố Tiêu liền quyết định tặng y quạt, cành tre lá tre, trên mặt quạt thì vẽ tre bằng mực đen, cho dù có muốn bắt bẻ cũng sẽ không bắt bẻ được gì.

Cố Tiêu giải quyết xong một vấn đề lớn trong đầu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, cô có cảm giác chưa ngủ được bao lâu, đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

Bên ngoài trời tờ mờ sáng, ngoài cửa có tiếng khóc và tiếng mắng mỏ, Cố Tiêu phản ứng một lúc lâu, mới biết được là tiếng của ai.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com