Chu thị và Cố Tiêu cùng đi vào nhà,bà đóng cửa lại rồi cởi quần áo ra, túi tiền có hình đám mây được may chặt vào áo.
Chu thị chưa đi xa bao giờ, cho nên liền nghĩ ra biện pháp này, bà tháo chỉ rồi lấy túi tiền ra, rồi lấy ra ba mươi lượng đưa cho Cố Tiêu, “Con cầm đi.”
Cố Tiêu: “Nương, con thực sự có tiền mà,tiền mà lần trước người cho con con vẫn chưa xài hết đâu, còn có tiền mà Tam ca cho con nữa, con đang muốn đưa cho người đây.”
Chu thị không định lấy.
Bà là một lão bà tử, ở nhà hay ở bên ngoài, chuyện gì cũng đều dựa vào con cái, cầm tiền trong tay cũng vô dụng, không bằng đưa cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu kiên quyết không lấy, tiền mà Thẩm Hi Hòa đưa cũng đưa cho Chu thị luôn, “Nương là chủ gia đình thì nương cầm tiền đi, hơn nữa, nếu người đưa tiền cho con rồi,thì đại tẩu và nhị tẩu sẽ nghĩ như thế nào đây, số tiền này…… dù sao cũng là do mọi người vất vả cực khổ mới kiếm được mà.”
Mỗi ngày giờ Mẹo ra khỏi cửa giờ Hợi mới về nhà, chỉ vì có thể đi chợ sớm để mua được thịt và rau vừa tươi vừa rẻ về, nhào bột làm mì, rồi kho thịt nấu canh, mọi thứ đều phải tự mình làm, ngay cả nhị nha cũng phải giúp đỡ làm việc.
Tam nha mới bao lớn chứ, Lý thị không muốn nhìn nữ nhi sao, tất nhiên là rất nhớ rồi.
Nên Cố Tiêu sẽ không lấy số tiền này.
Chu thị thở dài, “Đứa nhỏ này, nương đã già rồi, ở đây trời xa đất lạ……”
Chu thị cũng sợ hãi, sợ sẽ bị người ta khinh thường, sợ sẽ làm con cái mất mặt.
“Chỗ nào già chứ, mắt ai không tốt thì nên đi y quán khám lại đi. Nương, Tam ca đã đậu Hội Nguyên rồi, ngày lành còn ở phía sau đấy.” Cố Tiêu ôm lấy cánh tay Chu thị, “Trước đây con không phải đã nói rồi sao, chờ Tam ca thi đậu rồi làm quan, thì sẽ xin cáo mệnh cho người.”
Mũi Chu thị có chút chua xót, “Có gì hiếm lạ chứ.”
Thẩm Đại Lang và Thẩm Nhị Lang đều đã thành thân sinh con rồi,bây giờ Chu thị chỉ lo lắng cho Cố Tiêu thôi, hy vọng Cố Tiêu sẽ gả cho người tốt.
Trạng Nguyên lang gì đó, vừa vặn có thể xứng đôi với nó.
Hai người nói chuyện một lúc rồi đi ăn cơm tối, trên bàn có giò heo hầm mà Thẩm Đại Oa vẫn luôn nhớ mong, thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, đầu sư tử, tất cả đều là món mà Thẩm Đại Oa thích ăn.
“Vẫn là tiểu thẩm thương con nhất, vẫn là tiểu thẩm nấu ăn ngon nhất!” Thẩm Đại Oa cười tủm tỉm, ăn đến miệng đầy dầu.
Tam nha mới vừa tỉnh dậy, đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Cố Tiêu, tự mình cầm muỗng ăn cơm ăn thịt, ngày mai Thẩm Hi Hòa phải tham gia thi đình, nên không ăn thịt nhiều lắm, đa số là ăn rau xào mấy món thanh đạm.
Thi đình thì không ai có thể giúp được gì, ăn cơm xong thì Chu thị gọi Thẩm Hi Hòa vào phòng, nói một câu ráng thi cho tốt, “Đừng có áp lực quá lớn làm gì, ta có làm nương của Trạng Nguyên hay không cũng không sao cả, chỉ là hi vọng Tiểu Tiểu có thể làm Trạng Nguyên phu nhân,con không phải là Trạng Nguyên,thì vẫn còn người khác.”
Thẩm Hi Hòa: “…… Nương yên tâm, con sẽ dốc hết toàn lực để thi tốt.”
Chu thị gật đầu, “Tiểu Tiểu theo con đến Tương Thành, rồi đến Thịnh Kinh nữa,nếu mà con giống như Trần Thế Mỹ làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa,thì ta sẽ không nhận đứa con trai này nữa.”
Thẩm Hi Hòa xem như đã hiểu ra rồi, Chu thị xem Cố Tiêu như khuê nữ ruột của mình, con rể cũng phải ngàn chọn vạn tuyển, như vậy cũng khá tốt.
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Con sẽ lấy thân phận Trạng Nguyên phu nhân để nghênh thú Tiểu Tiểu, lúc cầu hôn còn mong nương sẽ đồng ý.”
“Ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Tiểu Tiểu đồng ý là được, được rồi, con đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải khảo thí nữa.”
Chu thị cũng mệt rồi, ngủ trên xe ngựa rồi ngủ ở khách điếm, cuối cùng cũng có thể ngủ trong nhà rồi.
Thẩm Hi Hòa từ nhà chính đi ra ngoài, tay đè lại ngọc bình an ở trước ngực, hắn không giống với Tống Chiêu Thanh hay Chúc Tu Viễn, bọn họ muốn chức Trạng Nguyên chỉ đơn giản là muốn chức Trạng Nguyên mà thôi, còn hắn muốn Trạng Nguyên phu nhân.
Mười lăm tháng ba, bầu trời trong xanh.
512 cống sĩ dự thi ở Bảo Hòa Điện, năm nay bàn luận về chính sách, đề mục là thuỷ lợi.
Vùng Tấn Dương thường xuyên có lũ lụt, bá tánh phải chịu rất nhiều khổ cực, triều đình đang tìm biện pháp để khắc phục nó.
Thuỷ lợi đã thi qua rất nhiều lần, có hai loại biện pháp được đưa ra là nạo vét và ngăn đập.
Nạo vét cửa sông, mở rộng và đào sâu lòng sông để tăng thể tích, phá bỏ đá ngầm, khơi thông những nhánh sông chìm, đó là nạo vét.
Tu sửa đê điều,phủ thảm thực vật, đó là ngăn đập.
Hai biện pháp này các thí sinh đều biết, nhưng mà việc nạo vét sông cực kỳ nguy hiểm, người rơi xuống dòng nước chảy xiết còn không thể chạy nổi, chứ đừng nói đến việc thu dọn xác thuyền và cây gỗ trên sông.
Còn tu sửa đê điều thì hao tài tốn của, hai biện pháp này, những người đi trước đều đã thử qua rồi.
Thẩm Hi Hòa đọc nhiều sách, suy nghĩ linh hoạt, hạ bút như có thần trợ giúp, nói có sách, mách có chứng, kết hợp với địa hình và địa thế của vùng Tấn Dương, viết nguyên nhân gây ra lũ lụt, phương pháp kiểm soát, cuối cùng lại viết nhập gia tuỳ tục, áp dụng phương pháp phân lưu chống lũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cái gọi là phân lưu chống lũ, chính là đào một kênh sông mới nhằm mục đích chuyển hướng nước lũ.
Biện pháp này cũng có người viết, nhưng mà viết không được chi tiết bằng Thẩm Hi Hòa.
Lúc hoàng hôn, tiếng chuông từ bên ngoài truyền vào trong điện, thí sinh buông bút xuống, chờ đợi giám khảo thu lại bài thi.
Chân trời một mảnh ráng màu, có chút chói mắt, Thẩm Hi Hòa đứng ở trước cửa Bảo Hòa Điện một lát, dư quang khóe mắt thấy có người đi tới.
Hắn xoay người lại, chắp tay thi lễ với người đi tới, “Tống công tử, Chúc công tử.”
Tống Chiêu Thanh trả lễ, đối với loại người như bọn họ, đã gặp qua là không quên được, gặp qua một lần là có thể nhớ kỹ, nên nhận thức nhau cũng không có gì kỳ quái.
Chúc Tu Viễn: “Thẩm công tử.”
Thẩm Hi Hòa không rõ nguyên nhân mà nhìn hai người họ, vì sao Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn lại tới đây chứ, bọn họ không vội về nhà hay sao.
Thẩm Hi Hòa không giống với hai người họ, hắn có vị hôn thê, nên phải về nhà sớm.
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Nhị vị có việc gì sao?”
Tống Chiêu Thanh khẽ nhíu mày, đại sự thì không có.
Đầu tháng hai bọn họ mới tới Thịnh Kinh, đến nay đã hơn một tháng rồi, sớm đã nghe nói về vị Thẩm Hi Hòa này, nhưng chưa bao giờ chính thức gặp mặt nhau, cho nên sau khi thi đình xong mới tới đây gặp mặt.
Chúc Tu Viễn nói: “Muốn hỏi Thẩm công tử một chút về chuyện Quỳnh Lâm Yến.”
Sau khi thi đình xong thì hoàng đế sẽ tuyên bố thứ hạng tiến sĩ, cũng sẽ ban yến tiệc chúc mừng, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì Trạng Nguyên sẽ là một trong ba người họ.
Từ xưa đến nay Thám Hoa lang dung mạo tuấn mỹ, nhưng mà Chúc Tu Viễn cũng không cảm thấy mình lớn lên có gì đẹp, cũng không cảm thấy Thám Hoa lang sẽ thuộc về mình, còn Trạng Nguyên thì hắn vẫn có thể thử một lần.
Thẩm Hi Hòa nói: “Ba ngày nữa là Quỳnh Lâm Yến.”
Thi đình yết bảng, có ba ngày để chấm bài thi.
Tống Chiêu Thanh gật đầu, “Đúng vậy,muốn hỏi Thẩm huynh một chút, sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc có muốn tụ tập với mọi người không.”
Sau này sẽ cùng nhau vào triều làm quan, bọn họ xuất thân từ khoa cử, khác với con cháu thế gia, nên chào hỏi với nhau một tiếng.
Sau khi thi đình có yết bảng,thì Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa lang sẽ phải cưỡi ngựa dạo phố, thời gian là vào cuối tháng ba, hoa trong thành đang lúc nở rộ.
Chỉ là nghe nói Thẩm Hi Hòa đã sớm có vị hôn thê rồi, không biết là hắn có muốn tham gia náo nhiệt này hay không thôi.
Thẩm Hi Hòa cũng không biết nên nói với hai người họ như thế nào, hắn sắp là người có gia thất rồi, loại náo nhiệt như thế này chắc là không thể tham gia được rồi.
Sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc, chắc là đầu óc hắn chỉ nghĩ đến chuyện về nhà, tụ tập thì chắc là thôi vậy.
Hắn chỉ sợ mình nói ra rồi,thì hai người họ cũng không hiểu.
“Ta sẽ không đi.” Thẩm Hi Hòa chắp tay với hai người, “Thời gian không còn sớm nữa, ta về nhà trước đây.”
Sắc trời đã tối, phía chân trời chỉ còn lại một màu tím đậm.
Tống Chiêu Thanh gật đầu, đợi Thẩm Hi Hòa đã đi xa, trong mắt Chúc Tu Viễn xẹt qua một tia trầm tư, hắn thật sự là khó hiểu, “Về nhà sao?”
Tống Chiêu Thanh: “Ừ, Thẩm huynh có thuê nhà ở bên ngoài, có vị hôn thê ở bên cạnh, không giống như chúng ta phải ở trong khách điếm.”
Chúc Tu Viễn: “…… Thì ra là thế.”
Cho dù trước đây không để ý tới, nhưng mà bây giờ cũng sinh ra một chút tò mò rồi, vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa rốt cuộc trông như thế nào, mà có thể làm cho Thẩm Hi Hòa lúc nào cũng nhớ mong chứ.
Tống Chiêu Thanh nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về khách điếm đi.”
Khách điếm.
Trong lòng Chúc Tu Viễn có chút hụt hẫng, nhưng mà vẫn gật đầu.
————
Hơn nửa canh giờ sau, Thẩm Hi Hòa rốt cuộc cũng về đến nhà,bên ngoài trời đã tối, đèn trong các phòng đã sáng lên, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.
Thẩm Hi Hòa đóng cửa lớn lại, gọi vào bên trong một tiếng, “Tiểu Tiểu, nương, ta đã trở về.”