Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 135



Cố Tiêu nhìn về phía hai người họ, mua đồ nhái thì cô không có lời nào để nói, nhưng mà lại cầm đồ nhái tới đây đổi đồ thật, thì không có đạo lý đó.

Cố Tiêu trả dây đeo lại, “Vị cô nương này, đồ sứ dễ vỡ, vẫn là bảo quản cho tốt thì tốt hơn.”

Đều là cô nương gia, Cố Tiêu cũng không muốn nói lời quá khó nghe, Lưu Niệm Từ thở dài, “Đồ của Đa Bảo Các, mới để hai ngày thì tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy, cô nương nếu không hài lòng thì nên đi tới cửa hàng đã mua mà đổi, mà không phải tới chỗ này.”

Vị cô nương kia xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng cũng hối hận không thôi, trong cửa hàng không chỉ có hai người các nàng là khách nhân, mọi người đều dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn qua, nàng ta ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nàng ta lôi kéo tay của bạn mình, “Đi thôi, chúng ta về thôi.”

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì nàng ta làm sao còn mặt mũi nữa chứ.

Vị cô nương thấp bé kia hất tay ra, “Không phải mua ở Đa Bảo Các, vậy sao tỷ lại nói là phải chứ?”

“A Lan, chúng ta về nhà rồi nói có được không, trở về ta sẽ giải thích cho muội.”

“Còn giải thích gì nữa, nếu như tỷ đã mua ở chỗ khác, thì dù có đẹp hay không thì cứ đeo là được rồi, sao lại muốn đem nồi đẩy cho Đa Bảo Các chứ.”

“Tỷ…… Là muội nói hai cái này không giống nhau, tỷ……”

“Tỷ cái gì mà tỷ, không phải là đến bây giờ tỷ vẫn muốn nói cái này là mua từ Đa Bảo Các chứ. Hai vị, hôm nay thật là xin lỗi, ngày khác ta sẽ quay lại.” Vị cô nương thấp bé gật đầu một cái, rồi lại liếc nhìn bạn mình, sau đó thì xoay người đi luôn.

Cố Tiêu ừ một tiếng, vị cô nương thấp bé kia đi rồi, còn vị cô nương nhìn khả ái kia cũng lấy lại dây đeo, rồi cũng đi luôn.

Cố Tiêu thở dài, “Đạo bất đồng khó lòng hợp tác mà.”

Lưu Niệm Từ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, còn có loại người như vậy sao, “Cô nói thử xem nàng ta nghĩ như thế nào, làm sao có thể đem đồ nhái tới để đổi lấy đồ thật của chúng ta chứ.”

Đúng là ham món lợi nhỏ mà, Cố Tiêu lắc đầu, rồi nói với chưởng quầy: “Nếu sau này lại có những người như vậy, thì cũng không cần nể mặt làm gì.”

Chưởng quầy nghiêm túc gật đầu, “Đó là đương nhiên, một chút tình cảm cũng không cần giữ.”

Hàng nhái có thể nhìn ra được sự khác biệt, nhìn kém hơn nhiều, phối màu cũng không đẹp bằng Đa Bảo Các.

Cố Tiêu hơi yên tâm một chút, “Sau này sổ sách vẫn nên ghi rõ lại, phiếu thì nói khách nhân cất giữ cho tốt, chỉ có thể nhìn phiếu mà đổi hàng.”

“Đông gia xin cứ yên tâm.”

Cố Tiêu cười với Lưu Niệm Từ ,“Vậy thì bây giờ chúng ta đi dạo phố sao?”

Lưu Niệm Từ dùng sức gật đầu, “Đi nhanh đi, ta không thể chờ thêm được nữa rồi.”

Đi theo Cố Tiêu, nàng cũng không muốn làm buôn bán gì nữa, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ăn uống rồi chơi đùa mà thôi.

Đi mua đồ là chuyện vui vẻ nhất.

Hôm nay ở sạp thịt có bán thịt bò, Cố Tiêu mua hai cân thịt bò và ba cân thịt dê.

Nước canh xương hầm cứ trực tiếp dùng của quán ăn là được, mùa này rau xanh rất ít, đi mấy con phố mà cũng không có, cuối cùng chỉ mua khoai tây, khoai lang đỏ, bì chay, bún và mộc nhĩ.

Mua ba con cá nhỏ nặng hai ký, tôm sông thì không nhìn thấy, nhưng mà có tôm biển, bạch tuộc và rong biển mang từ biển vào.

Lưu Niệm Từ chưa ăn qua bao giờ, chỉ vào bạch tuộc hỏi: “Ăn có ngon không? Tiểu Tiểu, cái này có thể ăn được không?”

Cố Tiêu nói: “Nếu như đã bán, vậy thì có thể ăn được.”

Cố Tiêu mua nửa sọt, sau khi về nhà thì rửa sạch bạch tuộc trước.

Bạch tuộc thì có thể làm bạch tuộc viên,cho thêm rong biển băm nhỏ, chà bông, rồi dưa chuột muối chua nữa,bảo đảm ăn ngon.

Cố Tiêu để Ngô thẩm trộn một thau bột mì và trứng, cô tìm một cái muỗng sắt nhỏ, rồi ngồi vào bên cạnh bếp than để nướng bạch tuộc viên.

Nửa muỗng bột nướng trong một lúc rồi lật lại 45 độ, bỏ vào bên trong hai miếng bạch tuộc, đổ bột vào, nướng một lúc rồi lật mặt, cho đến khi viên bạch tuộc đã tròn đầy.

Bạch tuộc viên phải nướng từng cái một, nếu như có thể làm một cái khuôn để làm bạch tuộc viên thì tốt rồi, Cố Tiêu chà xát tay, “Linh Đang, con viết thêm món bạch tuộc viên vào trong thực đơn đi, tổng cộng có năm phần, Ngô thẩm, thẩm đi tìm thêm mấy cái muỗng sắt nữa rồi nướng chung với ta đi.”

Ngô thẩm ở trong phòng đáp một tiếng, lại có thêm món ngon để ăn nữa rồi, hai người làm nhanh hơn một người, Cố Tiêu ăn thử một cái đã nướng xong, thịt của bạch tuộc không được tươi lắm, nhưng vẫn ăn rất ngon.

Sau khi nướng xong thì để lên một cái dĩa màu xanh có hoa văn sóng biển, một dĩa có mười viên, bên trên có một lớp dưa chuột muối chua, một lớp rong biển xắt nhỏ, một ít hạt mè, và chà bông nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tổng cộng có năm phần, ai tới trước thì được trước, một lát sau thì bạch tuộc viên đã bán hết rồi.

Hai người nướng đồ ăn kèm xong, lại nướng thêm không ít nữa để cho cả nhà ăn, Cố Tiêu được ăn qua từ khi còn đi học, không có khuôn nên chỉ có thể dùng muỗng nướng.

Đúng là ăn rất ngon, không uổng công nướng đen mấy cái muỗng.

Cố Tiêu xoa xoa bả vai, rồi làm món cá viên và tôm viên cho ngày mai nữa, buổi tối, sau khi Thẩm Hi Hòa về nhà, thì Cố Tiêu nói hắn ngày mai gọi Khương Minh Hiên tới.

Thẩm Hi Hòa ngẩn người, “Khương huynh?”

“Không sai, ngày mai Niệm Từ cũng sẽ tới đây ăn, chúng ta sẽ ăn lẩu.”

Thẩm Hi Hòa nghe lời Cố Tiêu, “Ngày mai ta sẽ gọi hắn tới đây, có cần gọi thêm người khác nữa không?”

Cố Tiêu nghĩ nhiêu đó người cũng đủ rồi, không cần nhiều người như vậy làm gì, “Gọi một mình huynh ấy là được rồi, đúng rồi, Khương Minh Hiên cuối tháng này cũng sẽ rời đi sao?”

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Chuyện này thì ta không rõ lắm, ngày mai ta sẽ hỏi một chút.”

Chuyện giữa Khương Minh Hiên và Lưu Niệm Từ là chuyện mà Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ nghĩ tới, khi Khương Minh Hiên lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Niệm Từ, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào nữa.

Một bữa cơm mà không nói được câu nào, ăn cũng rất ít.

Sau khi ăn xong, hắn bèn túm lấy Thẩm Hi Hòa hỏi vị cô nương này là ai.

Thẩm Hi Hòa: “Lưu cô nương là bằng hữu tốt của vị hôn thê của ta, thường xuyên đến nhà chơi.”

Khương Minh Hiên nói: “Nàng họ Lưu sao, cái họ này thật là dễ nghe.”

Thẩm Hi Hòa: “Vậy thì sao lại không thấy huynh khen qua họ của Lưu tiên sinh trong thư viện của chúng ta dễ nghe chứ.”

Khương Minh Hiên: “……”

Dù sao thì cũng dễ nghe, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong, rất đẹp, hắn cũng không dám nhìn nhiều.

Sau này thì cũng gặp mặt được nhiều lần hơn, cho đến khi Khương Minh Hiên biết Lưu Niệm Từ là nữ nhi của chủ cửa hàng đồ sứ trên đường, thì trong lòng cảm thấy rất thấp thỏm.

“Ta là một tiểu tử nghèo, nàng là thiên kim tiểu thư, làm sao xứng đôi chứ.” Khương Minh Hiên thở dài, “Thẩm huynh, huynh đã từng nghĩ đến loại chuyện như vậy chưa?”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Đã từng nghĩ.”

Nói ra thì hắn cũng chỉ có đọc sách là giỏi hơn một chút mà thôi, mà điều này chẳng có ích gì với Cố Tiêu cả, hắn là người đê tiện vô sỉ, chỉ muốn giữ Cố Tiêu ở bên người mình mà thôi.

Thẩm Hi Hòa nói: “Nhưng mà huynh đến thử cũng chưa thử qua, mà đã muốn đẩy người ta ra xa rồi, sau này sẽ hối hận đấy.”

Hắn cũng đã nghĩ tới chuyện buông tay, nhưng mà sẽ phải hối hận cả đời.

Càng quý trọng, thì càng phải cẩn thận dè dặt.

Đối với Thẩm Hi Hòa là như vậy, đối với Khương Minh Hiên cũng như thế.

Chỉ có lần tới Thẩm gia gặp được một lần, mà cũng không nói được một câu nào, ở trên phố có nhìn thấy thì đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ở trên phố gặp được ông chủ Lưu, căng da đầu đi chào hỏi, kết quả là nói chuyện cũng nói lắp.

Chắc là Lưu phu nhân cũng đã hỏi qua chuyện của Khương Minh Hiên rồi, Lưu Niệm Từ nói đó là bạn cùng trường của vị hôn phu của Tiểu Tiểu.

Lưu phu nhân cũng đã đi hỏi thăm, Khương Minh Hiên là người nơi khác đến, nhà ở huyện Xương Lê cách đây mấy trăm dặm, nhân khẩu trong nhà đơn giản, cũng không tồi.

Nhưng mà đã là việc có liên quan đến nữ nhi, thì nhất định phải cẩn thận một chút.

Khương Minh Hiên càng cẩn thận hơn, hắn muốn thi đậu trước rồi sau đó mới tới Lưu gia cầu hôn.

Bây giờ thì cuối cùng hắn cũng đã cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Hi Hòa rồi, thời thời khắc khắc tâm tâm niệm niệm, cảm giác muốn đối xử tốt với một người thì ra là như vậy.

Nhưng Khương Minh Hiên và Thẩm Hi Hòa không giống nhau, có chuyện làm hắn phân tâm, thì bài tập cũng làm không tốt nữa, “Cũng không biết là đầu óc của huynh sao lại tốt như vậy chứ……”

Thẩm Hi Hòa nói: “Huynh cứ nghĩ nếu bài tập làm không tốt, thì nàng sẽ không cao hứng, muốn nàng cao hứng, thì không nên trì hoãn việc học tập.”

Khương Minh Hiên muốn nói lại thôi: “……Nghe cũng có lý.”

Chọn việc này thì phải bỏ việc kia, Khương Minh Hiên không muốn sau này sẽ phải hối hận, sắp phải đi Thịnh Kinh rồi, nếu như có thể gặp mặt thêm một lần nữa,thì hắn đã thấy đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com