Trình Tiểu Trí cảm thán: "Nhóm các em debut tới giờ cũng trải qua không ít sóng gió rồi ha. Các em là nhóm đầu tiên anh quản lý, chắc cũng là nhóm cuối cùng. Dẫn dắt cả một nhóm và quản lý riêng một người, anh thừa biết cái nào vất vả hơn."
Thời Chính Nghĩa cười ha hả: "Mỗi lần anh kể về tụi em, cứ như kể khổ chuyện nuôi bảy đứa con làm nghệ sĩ vậy đó, ngày nào cũng lo lắng đủ thứ, nghỉ ngơi cũng không yên. Nhưng mỗi lần tụi em gặp chuyện, anh luôn là người đầu tiên đứng ra giải quyết. Mấy chuyện đó, tụi em đều nhớ kỹ trong lòng."
Tiêu Ngôn Cẩn nghiêm túc gật đầu, nâng ly: "Kính người đại diện một ly!"
Mọi người vui vẻ cụng ly, uống rượu, đồ nướng trên bàn cũng vơi dần.
Quý Vân Nặc uống cạn ly, nhìn thấy mặt Tiêu Ngôn Cẩn đỏ bừng: "Có mỗi chai bia mà đỏ mặt hết vậy?"
Hà Nhu nghe vậy liền quay qua nhìn. Tiêu Ngôn Cẩn mắt long lanh nhưng trông cứng đờ như sắp vỡ đến nơi, đỏ hết cả mặt, cứ nhìn đăm đăm vào một chỗ ngẩn người.
Hà Nhu cười: "Không có đâu, cậu ấy còn uống thêm một chai nữa đó. Tôi cố ý lấy cho cậu ấy vì thấy cậu ấy uống hăng quá."
Lúc này Quý Vân Nặc mới để ý có vài vỏ chai rỗng dưới bàn.
Tiêu Ngôn Cẩn muốn đi vệ sinh, nhưng vừa đứng lên thì loạng choạng suýt ngã.
Quý Vân Nặc và Hà Nhu vội vàng đỡ lấy cô.
Thời Chính Nghĩa thấy Hà Nhu quan tâm Tiêu Ngôn Cẩn như vậy thì ôm đầu than vãn: "Tôi cũng bắt đầu say rồi nè, phải làm sao đây?"
Giang Nam vội đỡ lấy cô: "Yên tâm, có tôi ở đây mà."
Ba Alpha trong nhóm đều bắt đầu ngà ngà say.
Thời Chính Nghĩa và Giang Nam còn lấy chai bia làm micro, vừa la hét vừa hát loạn, toàn là mấy bài nhóm từng biểu diễn lúc debut. Hát xong lại chuyển sang bài "Vận may tới", "Hảo hán ca", biến cả quán nướng thành sàn nhảy.
Dù hát toàn lệch tông, nhưng không khí vẫn đầy vẻ lưu luyến, tiếc nuối.
Hà Nhu cũng hơi say, nhưng vẫn tỉnh táo hơn hai người kia nhiều. Cô cười chỉ mấy người kia, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Còn Tiêu Ngôn Cẩn thì... mặt đỏ như gấc, ngây người nhìn chằm chằm vào một chỗ, chẳng màng ồn ào xung quanh.
Thẩm Nhã nhíu mày: "Tiêu Ngôn Cẩn đúng là không biết uống rượu ha, mới uống có chút mà say bét nhè."
Quý Vân Nặc gật đầu: "Nhìn là biết rồi."
Hà Nhu nghe ngữ điệu hơi thất vọng của Quý Vân Nặc, thấy buồn cười, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiện tay hất một ít nước lạnh lên người mình cho tỉnh táo.
Thẩm Nhã thở dài: "Đúng là khiến người ta lo lắng."
Lan Nguyện Nịnh búng tay: "Thôi, tụi mình đỡ bọn họ về ký túc xá đi."
Quý Vân Nặc đồng ý: "Để tôi đỡ Tiêu Ngôn Cẩn."
Cả nhóm chia nhau đỡ họ về.
Lan Nguyện Nịnh đỡ Giang Nam, Thẩm Nhã đỡ Thời Chính Nghĩa. Chỉ có Hà Nhu không đỡ ai, mà lại vui vẻ đi sát Quý Vân Nặc, nói lớn: "Để tôi đi cùng hai người."
Quý Vân Nặc cũng không lên tiếng từ chối.
Lên xe rồi, Tiêu Ngôn Cẩn bắt đầu không an phận.
"Tỷ tỷ... đau đầu quá..." Cô nhào vào lòng Quý Vân Nặc, bàn tay nhỏ cứ chụp loạn trên người nàng.
Hà Nhu ngồi ghế trước bị gió lạnh thổi qua tỉnh hẳn, nghe vậy quay lại trêu: "Sao hôm nay Tiêu Ngôn Cẩn nói chuyện ngọt vậy?"
Tiêu Ngôn Cẩn dù đang say nhưng vẫn trả lời rất mạch lạc: "Sao tôi không được nói? Tôi là bảo bối trong lòng chị ấy mà!"
Hà Nhu "à" một tiếng rồi cười trêu tiếp: "Vậy là hai người ở bên nhau rồi hả?"
Quý Vân Nặc cũng không giấu diếm, chỉ cười gật đầu.
Hà Nhu làm bộ ngạc nhiên: "Biết ngay mà! Hồi trước Tiêu Ngôn Cẩn còn lén cho cậu thêm miếng trứng chiên nữa đó, chúng tôi hỏi sao bất công vậy, cậu ấy bảo: 'Quý Vân Nặc gầy, phải bồi bổ thêm.'"
Quý Vân Nặc nghe mà vừa buồn cười vừa bất lực.
Nghĩ lại mới thấy, thời gian qua Tiêu Ngôn Cẩn luôn dùng lý do xào CP để lấy lòng fan, nhưng thực ra là lấy lòng chính Quý Vân Nặc.
"Tỷ tỷ, ôm một cái nha~" Tiêu Ngôn Cẩn vươn tay ôm chặt Quý Vân Nặc, nhìn vào thì cứ như Quý Vân Nặc bị kéo vào lòng cô vậy, y như đang làm nũng.
Hà Nhu nhìn thấy không nhịn được cười: "Hay là đưa cậu ấy vô khách sạn nghỉ đi, Giang Nam chắc không lo cho cậu ấy nổi."
Quý Vân Nặc nhẹ nhàng đáp: "Không sao, Giang Nam cũng giỏi chăm người lắm."
Hà Nhu chọc tiếp: "Tôi nói không có cậu ở đó, Tiêu Ngôn Cẩn chắc quậy banh nóc mất."
Quý Vân Nặc cười khẽ nhưng không đồng ý đưa Tiêu Ngôn Cẩn tới khách sạn, sợ bị người ta chụp ảnh tung tin đồn.
Nhưng quả nhiên, Tiêu Ngôn Cẩn vẫn "quậy banh" như lời Hà Nhu.
Giang Nam gửi tin nhắn báo: Tiêu Ngôn Cẩn đã tắm xong, nhưng còn say khướt.
Giang Nam và Thời Chính Nghĩa về ký túc xá uống canh giải rượu, dội nước lạnh, tỉnh được đôi chút, nhưng nhìn Tiêu Ngôn Cẩn thì chỉ biết lắc đầu.
Cô nằm bẹp trên ghế sofa, vừa thấy Thời Chính Nghĩa liền quát to: "Đồ Alpha xấu xí! Muốn cướp tỷ tỷ của tôi hả? Đừng có mơ!"
Sau đó Tiêu Ngôn Cẩn cầm gối đầu ném về phía Giang Nam. Có lẽ cô đang tưởng nhầm Giang Nam thành Sở Lạc.
Thời Chính Nghĩa biết rõ mối quan hệ giữa hai người, vội vàng vác Giang Nam đi ra ngoài.
Giang Nam khó hiểu hỏi: "Sao lại phải ra ngoài? Tôi muốn đi ngủ cơ mà."
Thời Chính Nghĩa đáp: "Chúng ta qua chỗ Thẩm Nhã đi, dạo này cậu ấy không gặp được cậu, tâm trạng cũng không vui."
Cửa đóng lại, Tiêu Ngôn Cẩn lúc này mới cười hì hì nói với Quý Vân Nặc: "Tỷ tỷ, sao chị lại tới đây thế? Em đã đuổi Sở Lạc đi rồi, chị là của em mà."
Quý Vân Nặc lặng lẽ đi vào nhà tắm lấy khăn mặt thấm nước, dịu dàng lau mặt cho Tiêu Ngôn Cẩn. Động tác nhẹ nhàng, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
Tiêu Ngôn Cẩn vô cùng hưởng thụ, khẽ ừ một tiếng.
Quý Vân Nặc dịu dàng nói: "Được rồi, muộn rồi, nên đi ngủ thôi."
Tiêu Ngôn Cẩn khe khẽ kêu lên vài tiếng như chú cún con sợ bị bỏ rơi, ánh mắt tội nghiệp khiến người ta xót xa.
"Chị là của em đúng không?"
Quý Vân Nặc dừng tay, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, thấy bóng hình mình trong đó.
Nàng cong môi cười: "Ừ, chị là của em."
Tiêu Ngôn Cẩn cũng cười, nụ cười sáng rỡ nhất những ngày gần đây, khác hẳn vẻ gượng gạo trước kia, lúc này cười một cách chân thành và tha thiết.
Tiêu Ngôn Cẩn đột nhiên lật người, đè Quý Vân Nặc xuống, dùng giọng điệu hoàn toàn tỉnh táo nói: "Nhưng chị phải giúp em dập lửa."
Quý Vân Nặc lúc này mới nhận ra, cô đang giả say!
Nửa đêm, Thời Chính Nghĩa và Giang Nam mới lững thững quay về.
Thời Chính Nghĩa mở cửa trước, mặc kệ Giang Nam đang do dự đứng sau, nhìn thấy đèn bên trong đã tắt thì thở phào nhẹ nhõm.
Giang Nam nhịn không được kêu lên: "Thời Chính Nghĩa, không phải cậu nói muốn đi tìm Thẩm Nhã tỷ sao, vì sao lại dẫn tôi đi dạo phố vậy?"
Thời Chính Nghĩa nhún vai: "Người ta muốn cậu cùng tôi dạo phố không được sao?"
Giang Nam hừ một tiếng: "Tôi biết cậu cô đơn, muốn đến chỗ náo nhiệt, nhưng cũng không cần đi xa tận ba cây số! Chúng ta còn đi bộ nữa, suýt chút nữa thì bị bọn bắt cóc tóm mất, đến lúc đó tôi chắc chắn chạy trước mặc kệ cậu."
Thời Chính Nghĩa vỗ vỗ vai cô: "Được rồi được rồi, cậu xem, chẳng phải chúng ta đã về đến nơi sao? Mau đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải chuyển nhà."
Nhắc đến chuyện này, lòng Giang Nam không khỏi dâng lên chút buồn bã, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại những người này hay không.
Sau khi đèn ngoài hành lang tắt hẳn, bên trong một căn phòng lại vang lên tiếng thở d.ốc.
Tiêu Ngôn Cẩn cười nói: "Cuối cùng các cậu ấy cũng đi ngủ rồi."
Ngực Quý Vân Nặc phập phồng kịch liệt, khó thở.
Xong việc, Quý Vân Nặc cũng không rời đi, chỉ dựa vào lòng Tiêu Ngôn Cẩn nghỉ ngơi.
Nàng đặt tay lên bụng mình, nghĩ đến cái thùng đựng băng tránh thai bên cạnh.
Mấy ngày nay, từ lần đầu tiên đến giờ, nàng và Tiêu Ngôn Cẩn đã thân mật rất nhiều lần, lần nào cũng dốc hết toàn lực để khiến Tiêu Ngôn Cẩn điên cuồng.
Ánh mắt tràn đầy lo lắng rồi biến thành một tiếng thở dài.