Sở Liên Tu tặng cho Tần Mộc một ánh mắt đồng tình, rồi dẫn theo người của lớp Huyền rời đi.
Trong mắt hắn ta, lớp Hoàng đã bị loại khỏi cuộc đua giành quán quân.
Phượng Khê cũng vừa biết được tình hình của tuyến đường phía Bắc qua miệng Tần Mộc, trong lòng nàng lại thầm mắng thư viện Thiên Khư vô liêm sỉ thêm lần nữa.
Để chèn ép nàng mà không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn gì.
Bốn người Hải trưởng lão cũng nghĩ vậy, nếu không phải đây là địa bàn của thư viện Thiên Khư, họ đã sớm mắng thẳng mặt Độc Cô viện trưởng rồi.
Thân là một viện trưởng mà lại chẳng biết xấu hổ chút nào.
Hải trưởng lão cười lạnh: “Các ngươi đúng là dụng tâm lương khổ! Ta có một câu hỏi, trong quá trình khảo hạch, các ngươi sẽ không mật báo cho các đạo sư phụ trách chắn đường đấy chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Tuy Độc Cô viện trưởng tự biết bản thân đuối lý, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, ông ta vẫn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
Tuy ông ta thường xuyên thay đổi quy tắc giữa chừng, nhưng ông ta vẫn có giới hạn.
Lúc này Hải trưởng lão mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Với tuyến đường này, các đạo sư phụ trách chắn đường vốn đã có ưu thế hơn, nếu thư viện Thiên Khư còn mật báo cho họ, thì mấy người Phượng Khê sẽ chẳng có một chút phần thắng nào.
Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, đoàn người Phượng Khê đứng dậy, di chuyển tới rừng đá Thiên Khư.
Hai canh giờ sau, họ đã tới gần rừng đá.
Nhìn vách đá sâu hun hút, mây mù vờn quanh trước mặt, Hình Vu trực tiếp châm chọc thành tiếng: “Không biết xấu hổ!”
Các học sinh lớp Hoàng cũng nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là không biết xấu hổ.”
Ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Chắc chắn các đạo sư đã mai phục trên vách núi, hễ họ đi lên là sẽ bị tóm ngay.
Phải làm thế nào mới tốt đây?
Phượng Khê thì tiến gần tới vách đá, ngửa đầu nhìn lên.
Tần Mộc nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng, phía trên bị mây mù che phủ, chẳng nhìn thấy gì đâu. Ngươi đang nhìn gì thế?”
Phượng Khê không trả lời mà hỏi lại: “Vì sao trên vách đá lại có nhiều lỗ nhỏ thế?”
“Không chỉ trên vách đá này có đâu, mà trong rừng đá cũng có. Những lỗ nhỏ đó là do bị chất lỏng của trùng Xích Phách tiết ra ăn mòn mà thành. Những viên đá lớn nhỏ nằm san sát nhau trong rừng đá đều được hình thành từ sự ăn mòn qua bao năm tháng.”
“Trùng Xích Phách chẳng những có thể tiết ra chất lỏng có đặc tính ăn mòn rất mạnh, mà còn có thể tấn công thần thức. Chẳng qua linh trí của loại trùng này không cao, hơn nữa không quá ham chiến, sẽ không chủ động tấn công người khác.”
“Nhưng lòng trả thù của chúng rất mạnh, phải nói là không c.h.ế.t không thôi luôn đó. Thế nên tốt nhất đừng trêu chọc chúng làm gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng rực lên: “Trong số các ngươi có ai biết may quần áo không?”
Tần Mộc ngơ ngác, may quần áo á?
Để làm gì?
Nhưng hắn ta vẫn trả lời: “Có vài người biết, hơn nữa tay nghề cũng không tệ.”
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Vậy nhanh gom hết số vải mọi người có, may mấy bộ quần áo đạo sư. Sau đó chúng ta sẽ mặc quần áo đạo sư tới trêu chọc những con trùng Xích Phách kia, trêu xong là chạy ngay.”
“Chúng nó không bắt được chúng ta, đảm bảo sẽ tức hộc m.á.u, đi gây sự với những đạo sư trên vách núi. Thế thì các đạo sư kia sẽ không thể ôm cây đợi thỏ được nữa.”
Dù sao quy tắc chỉ cấm dùng đan dược, bùa chú, trận pháp và thú khế ước, chứ đâu cấm mượn sức Yểm trùng, Yểm thú hoang.
Chỉ cần không ký khế ước với chúng, thì sẽ không coi là vi phạm quy định.
Há há, nàng yêu cái năng lực lách luật của bản thân quá đi mất thôi.
Tần Mộc: “…”
Vì sao nàng luôn có thể nghĩ ra những biện pháp thất đức như thế nhỉ?
Nếu hắn ta có đầu óc như nàng, thì đã sớm tiến vào lớp Thiên rồi.
Mọi người bắt đầu gom vải, chỉ cần có màu giống là được, khác chất liệu cũng không sao.
Sau khi gom đủ vải dệt, các học sinh biết may quần áo bắt đầu bận rộn với công việc.
Tần Mộc không hề nói điêu, tay nghề của mấy người này thực sự không tệ.
Chỉ tốn nửa canh giờ đã may xong sáu bộ quần áo đạo sư.
Phượng Khê bảo mọi người lùi ra xa một chút, sau đó chọn sáu học sinh có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đi trêu chọc trùng Xích Phách, trêu càng biến thái càng tốt.
Nếu không tại vóc người nàng nhỏ nhắn, thì nàng đã đích thân ra trận rồi.
Bởi hấp dẫn thù hận là sở trưởng của nàng mà.
Chẳng qua sau khi được nàng “truyền dạy” kỹ năng kéo thù hận, sáu học sinh kia cũng có thể bắt chước được bảy, tám phần rồi.
Họ bôi lên người đủ loại mùi hương, rồi chạy tới trước mặt trùng Xích Phách để biểu diễn.
Mùi hương không phải đan dược, nên không được coi là trái với quy định.
Chỉ chốc lát sau, sáu người hoảng hốt chạy về, đoán chừng phải chạy hơn mười dặm mới cắt đuôi được đám trùng Xích Phách đó.
Nhiêu đó cũng đủ thấy đám trùng kia thù dai đến mức nào rồi.
Phượng Khê bảo họ thay quần áo, dùng thuật thanh khiết để rửa sạch mùi hương trên người, rồi mới dẫn mọi người quay lại chân vách đá.