Chưa bao giờ học sinh của lớp Hoàng cảm thấy hãnh diện như bây giờ.
Cuối cùng, họ cũng không còn là lớp đứng nhất từ dưới lên nữa.
Người nào người nấy ưỡn thẳng sống lưng, cười không khép nổi miệng.
Kết thúc giai đoạn khảo hạch đầu tiên, các thí sinh được nghỉ ngơi chừng một canh giờ, đám người Phượng Khê đồng loạt đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất.
Một lát sau, Sở Liên Tu - lớp trưởng của lớp Huyền tìm tới.
“Tần Mộc, ta khuyên ngươi đừng vui mừng quá sớm. Đây mới chỉ là nhiệm vụ của giai đoạn đầu tiên mà thôi, chỉ dựa vào may mắn thì không thể đi xa được!”
Tần Mộc đã quen nhẫn nhục, nên không có ý định tranh cãi với Sở Tu Liên.
Nhưng Phượng Khê thì khác, trước nay nàng chưa ngán ai bao giờ: “Đúng đó, bọn ta thắng nhờ may mắn đó thì sao?”
“Vả lại, sở dĩ bọn ta có thể đào được một viên đá Mộng Li to như vậy, ít nhiều cũng phải cảm ơn lớp Huyền các ngươi. Bởi chính các ngươi đã chen bọn ta tới khu vực đó mà.”
Sắc mặt Sở Tu Liên lập tức trở nên khó coi.
Theo lý thì lớp Huyền hắn ta tới cuối, chỉ được phép khai thác khu vực góc chật hẹp kia.
Nhưng học sinh lớp Huyền ỷ vào việc bản thân mạnh hơn học sinh lớp Hoàng, đã chen, đẩy lớp Hoàng vào góc.
Ai ngờ lại giúp người ta đào được một viên đá to.
Càng nghĩ càng tức giận.
Hắn ta nghiến răng nói: “Ta không thèm nhiều lời với các ngươi. Chúng ta cứ chờ xem!”
Phượng Khê bĩu môi: “Chờ thì chờ, bọn ta còn lâu mới sợ ngươi. Ngươi tưởng lớp Hoàng bọn ta dễ bắt nạt đấy à? Chẳng qua trước kia bọn ta giấu tài mà thôi, đợt thi này, bọn ta sẽ giành lại tất cả vinh quang!”
Sở Liên Tu tức đến độ không nói nên lời.
Thân là Nhân tộc, thế mà nàng mở mồm ngậm mồm đều là “lớp Hoàng bọn ta”, nàng có thể giữ liêm sỉ một chút không hả?
---
Sau khi hắn ta rời đi, vẻ mặt Tần Mộc hiện rõ sự lo lắng.
Đợi kết thúc khảo hạch, đệ tử Nhân tộc có thể vỗ m.ô.n.g chạy lấy người, nhưng lớp Hoàng vẫn phải tiếp tục ở lại thư viện.
Ban nãy đắc tội Tam Hoàng tử, giờ đây lại đắc tội lớp Huyền, liệu về sau lớp Hoàng hắn ta còn đường sống không?
Phượng Khê tinh ranh biết bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ thoáng đảo mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Tần Mộc.
Nàng khẽ cười nói: “Tần Mộc, có phải ngươi đang lo sau khi bọn ta rời đi, các ngươi sẽ bị họ cô lập, bắt nạt đúng không?”
Tần Mộc cười khổ, đáp: “Đúng là ta có lo lắng này!”
Phượng Khê chậm rãi nói: “Nhưng từ trước tới nay, các ngươi vẫn luôn bị họ cô lập, bắt nạt kia mà?”
Tần Mộc: “…”
Lời này đ.â.m thẳng vào tim!
Phượng Khê nói tiếp: “Sự nhẫn nhịn của các ngươi có đổi lại được sự đối xử tử tế không? Không! Chỉ đổi lại sự cô lập, bắt nạt trầm trọng hơn!”
“Đừng nói với ta mấy lời kiểu tư chất và tu vi của các ngươi không bằng người ta! Nếu các ngươi đã có thể thi đỗ thư viện Thiên Khư, chứng tỏ các ngươi đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một. Chẳng qua giờ đây minh châu vẫn đang phủ bụi trần, chưa đến thời khắc sáng chói mà thôi.”
“Mà cứ coi như tư chất của các ngươi thật sự kém họ đi, thì sao nào? Cần cù bù thông minh kia mà! Chỉ cần các ngươi chăm chỉ, nỗ lực, thì sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp họ.”
“Hơn nữa, làm việc thì phải động não nhiều vào. Chẳng hạn lần khảo hạch này nhé, không phải khảo nghiệm năng lực cá nhân của các ngươi, mà là khảo nghiệm năng lực làm việc nhóm. Chỉ cần phối hợp thỏa đáng, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại ba lớp còn lại. Chỉ cần chúng ta giành được hạng nhất, chắc chắn thư viện sẽ dành phần lớn tài nguyên tu luyện cho các ngươi, như vậy việc các ngươi vượt qua lớp Huyền chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi…”
Dưới sự khích lệ của Phượng Khê, mỗi học sinh trong lớp Hoàng đều nhiệt huyết sôi trào.
Đừng nói lớp Huyền, dù là lớp Thiên cũng chẳng có gì ghê gớm!
Lớp Hoàng họ đây mới là thiên hạ đệ nhất!
Đám người đang theo dõi qua đá truyền ảnh: “…”
Có vài vị đạo sư lén ghi lại lời khích lệ của Phượng Khê, tuy Phượng Khê có hơi thất đức, nhưng lời nói của nàng… vô tội kia mà!
Họ phải ghi lại để sau này làm văn mẫu động viên học sinh.
Ba người Cố trưởng lão lại nhìn Hải trưởng lão bằng ánh mắt hâm mộ.
Khó trách họ nghe đồn gần đây đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện bạt mạng, hóa ra là nhờ những lời khích lệ của Phượng Khê.
Sao tông môn họ lại không có một nhân tài như nàng nhỉ!
Hải trưởng lão chắp tay sau lưng, nói: “Nha đầu Tiểu Khê này thường xuyên đến Tàng Thư Các đọc sách, ngày thường ta cũng hay chỉ điểm con bé lắm, nhất là đạo lý đối nhân xử thế…”
Ba người Cố trưởng lão: “…”
Hừ, ngươi đúng là tự biết dát vàng lên mặt mình.
Ai chẳng biết ngươi là con lừa cứng đầu, lời nói như dao, khiến người ta tức c.h.ế.t!
Chỉ ngươi mà cũng đòi chỉ điểm Phượng Khê á?
Có khi Phượng Khê còn chỉ điểm ngược lại ngươi ấy chứ!