Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 91



Trong doanh trướng vốn đang chè chén vui vẻ, bên dưới, tổng đốc Kinh quân Lạc Phong đột nhiên lên tiếng:

“Vương gia, mấy ngày trước ngài sai kiểm tra danh sách đã được tra xong rồi, số người thiếu hụt ở các đại doanh cũng đã ghi trong sổ, không biết vương gia có muốn xem bây giờ không?”

 

Mạnh Hoan ngẩng đầu, khó hiểu.

 

Những người đang ăn uống phía dưới, động tác tay chân đồng loạt khựng lại.

 

Không đúng lắm nhỉ? Theo lý thì đêm đầu tiên khi tân chủ soái đến đều nên tiệc tùng linh đình, để mọi người có cơ hội đưa lễ vật, tạo mối quan hệ, sao tổng đốc Kinh quân lại không biết điều đến thế, mới tới đã bắt vương gia xử lý chính sự? Nếu thực sự tra ra vấn đề, lễ còn chưa kịp đưa thì chẳng phải toi đời rồi sao?

 

Lệnh Bạc Chu trầm ngâm đặt chén rượu xuống:

“Đem lên đây.”

 

Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn, mồ hôi toát lạnh, căng thẳng đến cực điểm.

 

Trần An nhận lấy danh sách, hai tay dâng lên trước mặt Lệnh Bạc Chu. Hắn lật ra xem, chân mày dần siết chặt lại. Giống như một đám mây đen bất chợt kéo đến, cơn giông bão sắp sửa ập tới.

 

Danh sách bị hắn bất ngờ ném xuống đất.

 

“Kinh quân bảy mươi hai vệ, lý ra phải có ba mươi lăm vạn người, vậy mà sau khi kiểm tra chỉ còn mười lăm vạn, có tới hai mươi vạn người chỉ treo tên để ăn lương bổng!?”

 

Giọng Lệnh Bạc Chu giận dữ như sấm rền.

 

Mạnh Hoan khẽ co rụt tai lại. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lệnh Bạc Chu dùng giọng điệu như vậy, chỉ có thể cúi đầu không dám thở mạnh.

 

Thật ra chuyện này Lệnh Bạc Chu đã tra ra từ mấy ngày trước rồi, nhưng giờ mới nổi giận rõ ràng là để lập uy.

 

Dưới kia, sắc mặt Lạc Phong đầy mỏi mệt:

“Bẩm vương gia, đúng là như vậy.”

 

Ông là tổng đốc Kinh quân, nhưng chức vụ này thực tế chẳng có bao nhiêu quyền lực. Tam đại doanh đều có thái giám trấn giữ, dưới tổng đốc còn có các quan trông coi doanh, mà dưới nữa là các chỉ huy sứ. Các tầng lớp này đều có thể ra tay ăn chặn, gian lận. Từ sau khi Lệnh Bạc Chu nhiếp chính, kỷ luật trong Kinh quân đã tốt hơn nhiều, nhưng do chưa từng trải qua chiến sự nên những căn bệnh trầm kha trong nội bộ vẫn chưa được quan tâm.

 

Tất nhiên cũng chẳng ai dám quan tâm. Phần lớn cấp chỉ huy trong Kinh quân đều là con cháu công hầu quý tộc, đắc tội bọn họ là rước họa vào thân.

 

Họ tính toán rất kỹ: Những việc cần bàn tay sắt, dễ đắc tội người khác, dĩ nhiên để Lệnh Bạc Chu làm, bọn họ đâu dám chạm vào tầng lớp quý tộc quyền lực ấy.

 

Đôi mắt âm trầm của Lệnh Bạc Chu quét khắp đại trướng trung quân, hàng mi khẽ rũ, giọng nói như lời nguyền tử thần:

“Doanh thủ vệ, doanh tiểu quan xá nhân thiếu người nhiều nhất, đốc quân của ngũ quân doanh đâu?”

 

Một vị thái giám cao cấp mặc áo đỏ đang uống rượu lập tức bị điểm danh, chén rượu rơi xuống đất, vội vàng bò ra giữa trướng, mặt đầy sợ hãi:

“V…Vương gia…”

 

“Phạt năm mươi trượng!”

 

“Vương gia!” Tiếng van xin chói tai còn chưa vang lên trọn vẹn, hắn đã bị đánh đến m.á.u thịt be bét xuyên qua lớp y phục.

 

Từng roi, từng roi như đánh vào tim mọi người. Cơn giận của Lệnh Bạc Chu vẫn chưa hề nguôi:

“Quan trông coi doanh và bá tổng đâu? Lôi lên đây!”

 

Tổng đốc ngũ quân doanh bị phạt roi còn chưa nói gì, nhưng vừa nghe đến việc gọi quan trông doanh và bá tổng, sắc mặt của nhiều người đã bắt đầu thay đổi.

 

“Cái này…”

 

“Như vậy không ổn đâu? Vương gia xin hãy suy xét.”

 

Doanh tiểu quan xá nhân đều là con cháu của công hầu quý tộc, từ công, hầu, bá đến tử, nam đều có đủ. Lệnh Bạc Chu vì lập uy mà muốn đắc tội toàn bộ tầng lớp quý tộc trong Đại Tông, quả là cực đoan!

 

Nhưng chẳng ai dám nhiều lời.

 

Nhìn cách Lệnh Bạc Chu ra tay là biết, hắn thật sự muốn xử lý, nếu chọc giận hắn, sợ là bị kéo theo mà ăn đòn.

 

Cả trung quân trướng chỉ có mình Lệnh Bạc Chu lên tiếng đầy giận dữ, những người còn lại đều cúi đầu không dám hé răng, bầu không khí ngưng trệ như c.h.ế.t lặng. Mạnh Hoan lén ngẩng đầu nhìn Lệnh Bạc Chu một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

…Lại là vị phu quân trở nên xa lạ, hàng mi đen dài cau chặt, đáy mắt âm u, cả người bao phủ sát khí khiến những kẻ từng đương đầu với nghìn quân nơi chiến trường cũng không dám hé miệng.

 

Hắn muốn xử tử, muốn lập uy, muốn trừng trị tất cả đám cáo già trong doanh trại này. Hắn biết rõ làm sao để khiến quân doanh đang thối rữa này sống lại, chỉ có sự tàn nhẫn mới khiến nền văn minh đang hấp hối kia sống sót.

 

Đối với một doanh trại c.h.ế.t lặng như thế này, nhất định phải dùng hình phạt nghiêm khắc.

 

Một vài công tử con cháu quý tộc bị lôi lên, ai nấy đều béo tốt trắng trẻo, hoảng loạn quỳ xuống:

“Bái kiến vương gia!”

 

Lễ vật họ chuẩn bị còn chưa kịp dâng lên đã bị lôi ra chịu phạt, đương nhiên là hoảng hốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Dù sao phụ thân của họ đều là công, hầu, bá, tử, nam, họ nghĩ Lệnh Bạc Chu chắc chắn sẽ không thật sự dám động đến họ.

 

Thế nhưng khi họ còn đang tự an ủi như vậy, lại thấy Lệnh Bạc Chu ngồi ở vị trí chính, đầu mày rũ thấp, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo âm trầm, hai ngón tay rút ra một thẻ lệnh từ trong thùng gỗ bên cạnh.

 

Đó là quân lệnh. Là quân lệnh g.i.ế.c người.

 

Quân lệnh như núi, không thể lay chuyển.

 

Vài người lập tức như rơi vào hầm băng, bừng tỉnh trong cơn choáng váng:

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Vương gia…”

 

“Lạch cạch!”

 

Một tiếng vang giòn giã, thẻ lệnh bị đẩy rơi xuống đất.

 

Tượng trưng cho bản án tử đã được tuyên.

 

Giọng nói của Lệnh Bạc Chu trầm thấp, nặng nề:

“Lôi ra ngoài xử chém, treo đầu thị chúng ba quân!”

 

Bên dưới lập tức rối loạn.

 

Lạc Phong mặt trắng bệch đứng bật dậy, như muốn ngăn cản:

“Vương gia! Tiểu quan trông doanh của doanh xá nhân là cháu trai của Trấn quốc công, nếu thực hiện quân lệnh e là khó mà ăn nói với Trấn quốc công.”

 

Vị hậu bối quý tộc kia cũng hoảng loạn toát mồ hôi đầy người, không ngờ Lệnh Bạc Chu thật sự lập uy bằng chính đầu mình:

“Vương gia! Vương gia!” Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy: “Thần thật sự không biết mình phạm tội gì. Binh sĩ doanh trại thiếu hụt, người khác ăn lương ma, không hề liên quan đến thần!”

 

“Hay cho câu không liên quan đến ngươi?” Khóe môi Lệnh Bạc Chu nhếch lên lạnh lùng, chân mày đen nhánh rũ xuống sát mi mắt, âm u đến cực điểm: “Người dưới tay ngươi lĩnh lương ma, ăn mòn quốc khố, ngươi chẳng hay biết gì, thả lỏng buông xuôi, giờ còn dám mở miệng chối cãi? Miệng thì luôn nhắc đến cháu của Trấn quốc công, tổ tiên ngươi là khai quốc công thần, có công theo rồng dựng nghiệp, còn ngươi thì làm ô uế cơ nghiệp tổ tông để lại!”

Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu uy nghiêm đến mức khiến người khác không dám ngẩng đầu: “Hôm nay, bổn vương thay Trấn quốc công thanh lý môn hộ. Người đâu, lôi ra ngoài chém!”

 

Team Hạt Tiêu

Lính canh ngoài cửa lập tức bước nhanh vào, khống chế quý tộc đang quỳ rạp dưới đất.

 

Không ai ngờ rằng Lệnh Bạc Chu vừa đến đã thật sự g.i.ế.c người lập uy, mà con d.a.o ấy lại rơi ngay trên đầu mình. Tên quý tộc kia lập tức hoảng loạn tột độ.

 

“Lệnh Bạc Chu!”

 

Giọng hắn rít lên đầy căm hận, từng chữ như muốn lột da róc xương:

“Ngươi vốn là ngoại phiên, lang sói dã tâm, chen chân vào triều đình! Ngươi khống chế hoàng thượng, mưu đoạt quyền lực, chính ngươi mới là kẻ cướp nước! Ngươi dựa vào đâu mà g.i.ế.c ta!”

 

Mi mắt Lệnh Bạc Chu rũ xuống, không gợn sóng, giọng càng thêm nặng nề và uy nghiêm:

“Lôi xuống!”

 

“Ngươi mới là tên cướp nước!” Tiếng mắng mỏ xen lẫn tiếng khóc nức nở bị kéo đi xa dần, lẫn trong tiếng kêu thảm thiết, “Gọi gia gia ta đến cứu mạng! Gọi gia gia…!”

 

Âm thanh bỗng nhiên dừng lại.

 

Trong trướng trung quân chìm vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc. Không ai ngờ cháu trai của Trấn quốc công lại bị Lệnh Bạc Chu xử tử nhanh gọn chỉ bằng vài lời như thế.

 

Những người còn đang cầm chén rượu quên cả đặt xuống, toàn thân run rẩy. Bọn họ không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn thẳng vào Lệnh Bạc Chu, chỉ có thể cúi đầu, run lẩy bẩy trong im lặng.

 

Đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của Lệnh Bạc Chu quét quanh, thản nhiên quan sát, xem ai trong số họ bất mãn vì hắn vừa g.i.ế.c người. Đầu ngón tay thon dài khẽ xoay, như một vị thần đang đo đếm tội nghiệt của phàm nhân.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com