Mạnh Hoan bò dậy khỏi giường, đứng trong sân, tối qua thức đêm viết xong bản thảo, nha hoàn bên cạnh vô cùng hào hứng: "Vương phi, vương phi, chúng ta có thể đi hồ sen bắt cá rồi!"
A Thanh cũng vui vẻ: "Bây giờ là mùa nóng, cá tôm trong hồ sắp béo múp rồi, bắt lên rửa sạch đem nấu canh, canh đậm đà hương vị thơm ngon, chỉ nghĩ thôi đã thèm!"
Mạnh Hoan cũng rất vui, cầm lấy vợt nhỏ chạy ra ngoài: "Đi thôi, đi thôi, đi thôi!"
Thời cổ đại không có điện thoại hay máy tính, nhưng cuộc sống của công tử tiểu thư nhà giàu thực sự chẳng khác nào thần tiên.
Mạnh Hoan chạy về phía hồ sen trong hoa viên, ánh nắng dọc đường xuyên qua kẽ lá, rơi xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng loang lổ, mang đầy hương vị mùa hè.
Tiếng cười vui vẻ vang vọng, chạy đến bên hồ sen, Mạnh Hoan cởi giày, xắn áo lên, bước xuống nước, tâm trạng vui sướng không kể xiết.
Những nha hoàn khác thì bắt cá, bắt tôm, lật đá tìm cua, bỏ vào cái thúng, rửa sạch bùn, sau đó để trên bờ ngâm trong nước cạn, vừa ngăn cá nhảy ra ngoài, vừa tránh cho tôm cá bị phơi nắng đến chết.
Đến khi mặt trời lên cao, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói: "Vương phi vui vẻ quá nhỉ?"
Mạnh Hoan quay đầu, nhìn thấy Sơn Hành đứng dưới hành lang với nụ cười gian trá trên mặt.
Cậu lập tức liên tưởng đến Lệnh Bạc Chu, tâm trạng lập tức ảm đạm đi một chút, quay đầu, thò tay xuống sông vọc nước.
Mấy người khách khanh này thật sự rất rảnh rỗi, không có chức quan, không cần đi làm, lại được Lệnh Bạc Chu chu cấp tiền bạc nuôi sống, nên mỗi ngày chỉ dạo chơi trong vương phủ, thỉnh thoảng làm vài bài thơ, vẽ vài bức tranh, rồi đưa cho Lệnh Bạc Chu xem, cuộc sống trôi qua vô cùng thư thái.
Sơn Hành thò tay bắt một con cá: "Chà! Cá béo thật đấy!"
"..."
Lần trước Mạnh Hoan gặp hắn, vẫn là ở khách điếm, khi hắn bỏ thuốc vào chén trà, định chuốc mê cậu như một con lợn.
Cho nên, Mạnh Hoan ít nhiều cũng có chút chột dạ, đối xử với hắn khá thân thiện: "Cá nhiều lắm, hay là ngươi bắt hai con mang về ăn đi?"
Sơn Hành gật đầu: "Đa tạ Vương phi."
"..."
Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi thật sự bắt mang đi à?
Mạnh Hoan không nói gì nữa, cúi đầu đếm tôm, bộ dạng chán chường.
Sơn Hành hỏi: "Vương phi, mấy hôm trước ra ngoài cảm thấy thế nào?"
Chắc là đang hỏi xã giao.
Mạnh Hoan đáp: "Không tốt lắm."
"Quả thực không tốt chút nào." Sơn Hành dài giọng thở dài, "Hôm đó, nếu không phải vương gia kịp thời đến, e rằng…"
Hắn lại thở dài một hơi thật sâu.
Mạnh Hoan hơi chột dạ, thầm nghĩ đúng thế, nếu không phải Lệnh Bạc Chu đến kịp, giờ ngươi chắc phải cưới vợ rồi.
Cậu tiếp tục nghịch cá, bên tai chợt vang lên một tiếng gọi: "Vương phi?"
Mạnh Hoan: "Hả?"
"Vương phi có biết ai là người đã hạ dược hôm đó không?"
Câu nói bất thình lình khiến Mạnh Hoan suýt tưởng mình nghe nhầm, cậu ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt, gương mặt trắng bệch đi vài phần.
"Ngươi nói gì?"
Sơn Hành gãi đầu, có vẻ rất đau đầu: "Vương gia mấy ngày nay vẫn luôn điều tra người đã hạ dược vương phi, đến giờ vẫn chưa tra ra được."
Hạ… dược…vương phi?
Mạnh Hoan chậm rãi lặp lại trong đầu, rồi xác nhận lại: "Ngươi đang nói, hạ dược ta?"
Ngụ ý là…chứ không phải hạ dược ngươi?
Sơn Hành lộ vẻ nghi hoặc: "Vương phi thật sự không nhớ gì sao? Khi đó, vương gia đưa vương phi lên xe ngựa, trên đường thuốc bắt đầu phát tác, chúng thần đã tránh đi đường lớn, rẽ vào đường nhỏ, để không ai bên ngoài phát hiện triệu chứng của vương phi."
"Tõm!"
Con cá nhỏ trong tay Mạnh Hoan rơi xuống nước.
Không… thể… nào…
Sao… có… thể… chứ?
Chắc chắn Sơn Hành đang đùa! Khi đó chỉ có một ly rượu bị hạ thuốc, cậu đã tận mắt đổ nó vào bụi hoa rồi, sao còn có thể trúng thuốc?
Mạnh Hoan nhăn nhó mặt mày, phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng: "Ngươi đang nói cái gì thế?"
Sơn Hành lặng thinh.
Hắn nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc, không có chút gì giống đang đùa giỡn.
"Vương gia vậy mà không nói với vương phi sao?"
Nếu câu này là do Lệnh Bạc Chu nói, Mạnh Hoan sẽ không tin một chữ, nhưng người nói là Sơn Hành, cậu đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Giống như có thứ gì đó bị lãng quên đang chậm rãi trồi lên từ đáy ký ức, sống lưng cậu lạnh toát, đột nhiên muốn bảo Sơn Hành đừng nói nữa, ta không muốn nghe.
Pussy Cat Team
Nhưng Sơn Hành đã mở miệng.
"Lúc đó, vương phi không chỉ trúng xuân dược, mà còn say bí tỉ. Trên đường đưa vương phi về phủ, thuốc bắt đầu phát tác, những người đi cùng đều biết chuyện này. Nhưng vương gia lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của vương phi, nên đã dặn chúng thần không được lan truyền ra ngoài."
"Xuân dược không thể giải ngay, vương gia đành phải ôm vương phi về tẩm điện."
"Mấy ngày nay, vương gia vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc ai là kẻ đã hạ dược vương phi? Chẳng lẽ là Tiểu Hầu gia và Lư công tử sao? Nhưng hai người đó là bằng hữu của vương phi, không thể nào."
"Vương phi nghĩ là ai?"
"..."
Trong đầu Mạnh Hoan trống rỗng, Sơn Hành nói một hồi, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ sau lưng lan tỏa ra, khiến cậu từ đầu đến chân đều lạnh cóng.
Nhưng mà… chuyện này quá… kỳ lạ.
Vừa kỳ lạ, vừa nực cười.
Mạnh Hoan cố chấp đáp: "Không phải đâu, ta không hề trúng thuốc."
"Vương phi, thật sự..."
"Ta không tin!" Mạnh Hoan nghiến răng, "Chỉ cần ta không nhớ, thì ta chưa từng trúng thuốc!"
“…………”
Sơn Hành còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Mạnh Hoan vứt lưới bắt cá xuống, quay người lại: "Ta về viện đây."
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Hoan đã sải bước rời đi.
Chỉ là…bóng lưng cậu, vô thức toát ra một vẻ hoảng loạn.
"Thình thịch, thình thịch…"
Tim Mạnh Hoan đập rất nhanh.
Trong ấn tượng của cậu, chắc chắn bản thân không trúng thuốc, nhưng bây giờ không hiểu sao, tim lại đập loạn nhịp, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một mặt nghi ng "Hắn đang nói nhảm gì thế này?", nhưng mặt khác, trong đầu cậu lại không kìm được mà tự hỏi.
Lẽ nào mình thật sự… đã trúng thuốc?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Mạnh Hoan lập tức giơ tay.
Dừng lại!
Không thể nào, cậu không thể trúng thuốc! Không đời nào!
Hôm đó, chén rượu có thuốc chỉ có của Hứa Nhược Lâm, mà Hứa Nhược Lâm là bằng hữu của nguyên chủ, sao có thể hại cậu được?
Không thể nào!
Tự nhủ "không thể nào" trong lòng, Mạnh Hoan lao thẳng về viện, chui vào giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Cậu cảm giác từng nhịp tim nặng nề đang khuếch đại trong chăn, đến mức che lấp tất cả âm thanh bên ngoài.
… Tâm trạng bỗng trở nên vô cùng chán nản.
Bởi vì, cậu không thể chắc chắn rằng…
Hứa Nhược Lâm có thực sự không làm hại mình hay không.
Thế giới trong cuốn sách này đầy rẫy những kẻ nhọc công toan tính, đấu đá lẫn nhau, ngoài mặt cười nói nhưng sau lưng đầy d.a.o găm.
Cậu dựa vào đâu mà tin tưởng một người mới chỉ gặp đúng một lần như Hứa Nhược Lâm?
Lồng n.g.ự.c bỗng trở nên nặng nề.
Rồi cậu lại nghĩ đến Lệnh Bạc Châu.
Nếu bắt buộc phải chọn một người trong đám người này…
Mạnh Hoan bỗng phát hiện mình có lẽ sẵn sàng chọn Lệnh Bạc Chu.
Cậu cực kỳ ghét cái cảm giác bấp bênh, không có cảm giác an toàn này.
—
Không bao lâu sau, nha hoàn đến gọi cậu đến dùng bữa.
Mạnh Hoan ăn một bữa cơm thật nhanh, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên được một chút.
Nhưng ngay khi bát đũa vừa dọn đi, cửa viện vang lên tiếng bước chân.
Lão già Sơn Thư khoác mũ, mặt lạnh như tiền, nói: "Tham kiến vương phi."
Sắc mặt hắn nghiêm nghị: "Đã đến lúc học chữ rồi."
"..."
Mạnh Hoan mắt tối sầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cậu nhắm nghiền mắt, tự hỏi trong lòng: "Đây là ác mộng sao?"
—
Suốt cả buổi chiều, tâm trạng Mạnh Hoan rất tệ.
Cậu không thể diễn tả rõ được sự bồn chồn và bất an trong lòng, có lẽ bắt nguồn từ những lời của Sơn Hành.
Dù sao thì… tinh thần học hành của cậu hôm nay cũng tụt dốc thê thảm.
Bản thân cậu vốn không phải người học giỏi, không giống những người có thể tập trung tuyệt đối vào sách vở.
Một khi trong lòng có chuyện, cậu sẽ trở nên cực kỳ xao động.
Cuối cùng, khi Sơn Thư rời đi, sắc mặt hắn khó coi vô cùng: "Một chữ viết nửa trang, mai ta kiểm tra."
Tâm trạng của Mạnh Hoan lúc này không còn từ nào có thể diễn tả được nữa.
Không chỉ tệ, mà là tồi tệ đến cực điểm! Bực bội không thể chịu nổi!