Tô Nhiễm Nhiễm đi ra giữa đại sảnh, bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Ngàn năm qua, nam thú giống như nô lệ mặc cho nữ thú sỉ nhục đánh đập, lẽ nào đó là đúng sao?
“Họ là nền tảng đảm bảo sự vận hành ổn định của Liên bang, là nguồn cung cấp cho cuộc sống phú quý của chúng ta, lại nhận được sự đối xử bất công như vậy.
“Đây là một xã hội dị dạng, bạn đời nên dùng tình yêu để duy trì mối quan hệ, đôi bên đều là những cá thể bình đẳng, chứ không phải một bên mù quáng thuận theo, khuất phục.
“Tôi chưa bao giờ đối xử với thú phu của mình như vậy, tôi chưa bao giờ đánh anh ấy.”
Trong phút chốc, các nam thú có mặt đều dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn cô ta.
Tôi kinh ngạc nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, không ngờ cô ta lại có dũng khí như vậy, lại dám nói ra những lời này trước mặt bao nhiêu người được hưởng lợi ích.
Không hổ là nữ chính, tôi cũng có chút kính phục cô ta rồi.
Không ngờ giây tiếp theo, cô ta chuyển hướng, chĩa mũi nhọn về phía tôi:
“Nhưng hiện trường lại có một nữ thú vô cùng độc ác như vậy, thú phu của cô ta là cường giả cấp SS duy nhất của Liên bang, là thượng tướng trẻ tuổi tài cao nhất, là thần hộ mệnh bảo vệ an toàn cho Liên bang, nhưng cô ta lại ngày đêm đánh đập ngược đãi anh ấy, thậm chí ngay cả sự trấn an tinh thần cơ bản cũng không chịu làm cho thượng tướng.
“Hại thượng tướng tinh thần lực rối loạn, suýt nữa thì chết!”
Kim Trần đúng lúc bổ sung: “Tôi là đồng liêu của Mặc Bạch thượng tướng, thường xuyên có thể thấy anh ấy đi làm với vết thương sau lưng, lần nào cũng nghiêm trọng đến mức quân phục dày cộm cũng không che giấu nổi, vết máu thường xuyên thấm qua vải.”
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều tức giận nhìn tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Họ lần lượt bảo tôi cút khỏi yến tiệc, có người đòi báo cảnh sát bắt tôi.
Tôi á khẩu không nói được lời nào.
Bởi vì trong hai năm sau hôn nhân của nguyên chủ và Mặc Bạch, đúng là như lời Kim Trần nói.