Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 64



Không phải cổ sư không bằng độc sư, mà hắn không phân biệt ra đối phương dùng độc.

 

Vừa rồi hắn thả cổ trùng mình bồi dưỡng ra ngoài, cổ trùng cũng bị độc chết!

 

May mắn không phải cổ bản mệnh, bằng không Vu Thịnh sẽ tổn thất trầm trọng.

 

Giữa các cổ sư so cái gì? Đương nhiên là độc!

 

Độc của người này lợi hại hơn hắn, mặc dù không có cổ, hắn cũng không phải là đối thủ.

 

Vu Thịnh nghĩ thông suốt điểm này, đáy lòng liền từ bỏ, hắn tuyệt đối không phải người tham công liều lĩnh, thậm chí có thể gọi là thận trọng, đối phó với phái Hoa Sơn cũng chỉ dám sợ hãi rụt rè tránh ở chỗ tối, giống như con chuột, không dám đối kháng chính diện.

 

"Ta và ngươi không thù không oán, lần này là ta mạo phạm, ta nguyện thu tay, mong các hạ không so đo." Vu Thịnh co được dãn được nói.

 

Sau mặt nạ màu bạc truyền ra một giọng nói ôn nhuận, đầu ngón tay bạch y nhân nhẹ phẩy quạt, cười nói: "Cũng không phải là không thù không oán."

 

Vu Thịnh nhíu mày, không rõ khi nào mình đã chọc phải kẻ thù lớn như vậy, không khỏi nghi hoặc: "Ta không quen biết các hạ, không biết kết thù oán với các hạ lúc nào?"

 

Bạch y nhân gằn từng chữ một: "Ngươi chạm vào đồ của ta."

 

Hắn nhấc chân chậm rãi đi về phía trước, tốc độ không nhanh, những con trùng xung quanh chưa từng thối lui, nhưng hắn tiến lên một bước, những con trùng đó liền như Moses rẽ biển tránh ra một hai bên tạo thành một con đường, rõ ràng đây là trùng Vu Thịnh thao túng, từ góc độ người ngoài cuộc, những con trùng đó như nghe lệnh của bạch y nhân, coi hắn là chủ.

 

Chuông cảnh báo trong lòng Vu Thịnh rung lên, hắn thật sự không biết nhân vật lợi hại như vậy, cũng không rõ đắc tội hắn chỗ nào.

 

Nhưng thấy đối phương hung hãn tới gần, hắn cũng không thể cứ như vậy bỏ chạy, vì vậy hắn cau mày sắc bén, cắn răng triệu hồi cổ bản mệnh của mình.

 

Cổ bản mệnh của Vu Thịnh mới vừa trải qua luyện chế, lúc trước độc tố đã cực kỳ mạnh, sau khi gặp được vị thiếu nữ cơ thể ngọc tịnh kia, hắn lại gia tăng độc tính, hiện giờ đã không phải là nhỏ.

 

Trùng nhỏ mới vừa xuất hiện, rơi xuống mặt đất, liền bò nhanh về hướng nam nhân bạch y.

 

Tốc độ của cổ trùng nhanh hơn lũ trùng đen lúc trước, cơ hồ có thể so với một tia chớp, trong thời gian ngắn, trùng nhỏ giống con rết liền đến trước mặt bạch y nhân, hung hăng đ.â.m vào cổ đối phương.

 

Cổ trùng này một khi chui vào trong thân thể đối phương, có thể khiến hắn muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong.

 

Ở trên người thiếu nữ kia, Vu Thịnh chỉ hạ cổ độc, chưa làm cổ trùng ký sinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu là cổ trùng ký sinh, nàng chỉ sợ sống không quá một đêm liền sẽ vì vô số vết đau trên người mà c.h.ế.t đi.

 

Mặc dù chỉ là một miệng vết thương nhỏ không đáng kể, đều sẽ khiến nàng cảm nhận được đau đến thấu tim.

 

Cổ này là tác phẩm đáng tự hào mà Vu Thịnh bồi dưỡng mấy năm, bởi vì nó, hắn mới có thể thuận lợi mọi việc.

 

Quan trọng nhất chính là, cổ này vạn độc không xâm, không có bất kỳ độc nào có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

 

Khoé miệng Vu Thịnh nhếch lên một tia cười âm trầm, chờ đợi nhìn người nọ quỳ xuống đất xin tha, nhưng giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

 

Bạch y nhân vẫn đứng vững, hắn rũ mắt, hàng mi đen dài hơi khép, tầm mắt dừng ở trong tay.

 

Giữa những ngón tay thon dài trắng nõn, cổ trùng màu đen giống như một cái dây nhỏ, bị hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp, không ngừng giãy giụa vặn vẹo.

 

Hắn hứng thú đánh giá cổ trùng, ngay sau đó đầu ngón tay hơi dùng sức, như là bóp c.h.ế.t một con kiến, dễ dàng bóp thành hai mảnh.

 

"Sao có thể!" Vu Thịnh không tự chủ được mà buột miệng thốt ra, cùng lúc đó chợt phun ra một ngụm máu, bất lực ngã xuống đất.

 

Đó là cổ bản mệnh hắn tỉ mỉ nuôi nấng mười mấy năm, lấy m.á.u đầu tim làm thức ăn, cổ trùng vừa chết, hắn cũng chịu phản phệ thật lớn, quỳ trên mặt đất lung lay sắp đổ.

 

Sao có người có thể chạm vào cổ trùng, mà không bị cổ trùng ký sinh!

 

Vu Thịnh không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, nhất thời chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt.

 

Bạch y nhân tiếp tục đi về phía trước, bên môi hàm chứa ý cười, nụ cười nhạt rơi vào trong mắt Vu Thịnh, chỉ khiến cả người hắn phát lạnh, như vào động băng.

 

Vu Thịnh không trốn, hắn biết mình trốn không thoát.

 

Võ công của hắn không tốt, mèo ba chân cũng không bằng, năm đó sư phụ sư huynh nhiều lần khuyên bảo, hắn lại không chịu nghe theo, còn cảm thấy trên đời này không chỉ có con đường tập võ có thể đi.

 

Sau đó hắn chứng minh bản thân, trở thành cổ sư khiến ai nghe danh cũng sợ vỡ mật, từ đó hoàn toàn từ bỏ võ công, chuyên tâm nghiên cứu cổ trùng.

 

Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày hắn c.h.ế.t sao?

 

Bạch y nhân đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, cười hỏi: "Cô nương đêm qua bị ngươi mang đi, ngươi dùng ngón tay nào chạm vào nàng?"

 

Trên mặt Vu Thịnh hiện lên một tia bừng tỉnh, hoá ra là vì chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com