Bùi Tịch có thể nhận thấy, nàng không ngủ, hơn nữa thân thể vẫn luôn run rẩy, giống mèo nhỏ gặp mưa.
Hắn đang muốn hỏi nàng chỗ nào không khoẻ, thiếu nữ đã thì thầm bên tai hắn: "Phi Y, ta rất lạnh."
Lạnh? Hai tay hắn nắm thật chặt, ôm nàng sâu hơn vào trong lòng ngực.
Thiếu nữ càng run rẩy dữ dội hơn.
Trong cổ họng nàng phát ra tiếng rất nhỏ, mơ hồ không rõ, như là đang nức nở, lại giống đang than nhẹ.
"Cô sao vậy?" Bùi Tịch nhíu mày hỏi.
"Ta...... Ô, ta thật sự khó chịu......"
Thiếu nữ dán mặt vào bả vai hắn, trán nàng áp vào cổ hắn, một mảnh da của hai người chạm vào nhau.
Lúc di chuyển, hai mảnh da bắt đầu cọ xát, mang đến tê ngứa khó tả.
An Cửu cũng không biết, phóng đại cảm giác còn mang hiệu quả như vậy!
Không chỉ có thế, hắn ôm nàng càng chặt, nhiệt độ trên người nam nhân theo vải dệt mỏng truyền vào người nàng, vốn nên là nhiệt độ ấm áp, nhưng bởi vì phóng đại cảm giác, nàng chỉ cảm thấy nóng rực khó chịu!
Tác dụng phụ này quá mê hoặc đi! Không phải sách đứng đắn nên có nha!
Mắt thấy gương mặt tái nhợt của thiếu nữ hơi đỏ lên, run rẩy càng thêm rõ ràng, Bùi Tịch dù ngốc cũng nên hiểu có chỗ không đúng.
Bộ dáng này của nàng, thoạt nhìn không giống không sao.
Nhưng vừa rồi hắn đích xác không khám ra bệnh gì, cũng không thấy trúng độc, khả năng duy nhất...... Nàng trúng cổ độc.
Cổ độc không thể dùng các phương pháp thông thường để phát hiện ra, chỉ có phương thức đặc thù mới nghiệm chứng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có thể hạ cổ nàng, nàng tất nhiên đã gặp Vu Thịnh!
Ý thức được điểm này, cơn tức giận vẫn luôn kìm nén trong lòng phun trào ra.
Ở trong mắt Bùi Tịch, Vu Thịnh thật sự không phải vấn đề lớn, kiếp trước tên này không làm quá loạn, về phần cổ xác sống của hắn, Bùi Tịch xem như trẻ con đang nghịch ngợm, thật sự buồn cười đến cực điểm.
Tóm lại, đây chính là biến mình thành kẻ ngu đi tìm đường chết.
Bùi Tịch đối với Vu Thịnh không tính là hiểu biết, kiếp trước khi hắn tới thành Bình Lan, hai chân vẫn tàn tật, cũng không có được thần công, cho nên bao vây diệt trừ Vu Thịnh hắn chỉ ở hậu phương, sau mới từ miệng Lâm Thanh Nghiên biết được trận chiến lúc trước.
Vu Thịnh có một loại cổ, loại cổ đó có thể phóng đại cảm giác của con người, hắn đưa tới phái Hoa Sơn, là muốn dùng cổ trùng này tiêu diệt toàn bộ Hoa Sơn.
Nghe nói năm đó khi Vu Thịnh tập võ luôn thủ đoạn gian dối, cho nên võ nghệ không tinh, thường xuyên bị sư phụ quở trách, bị đồng môn xem thường, nhiều năm qua hắn vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Lần này trở về, hắn không muốn g.i.ế.c người, đại khái cũng biết mình không có bản lĩnh lớn như vậy.
Hắn chỉ muốn khiến tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều biến thành phế nhân, chỉ cần khiến bọn họ nhạy cảm với cảm giác đau, bọn họ liền không thể luyện võ. Dù sao bị thương khi tập võ là chuyện thường ngày, nếu không khổ như thế sao có thể luyện được võ công tuyệt thế?
Kế hoạch này của Vu Thịnh cũng coi như ngoan độc, có thể nói rút củi dưới đáy nồi*.
* Rút củi dưới đáy nồi: giải quyết tận gốc
Kiếp trước mọi người phái Hoa Sơn đích xác trúng chiêu, chỉ là xuất hiện một Hạ Tử Kình, Hạ Tử Kình cực kỳ vô cảm với đau đớn, mặc dù trúng cổ độc, cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, khi mọi người mất lực thì ngang nhiên ra tay, bắt Vu Thịnh giải quyết nguy cơ lần này của Hoa Sơn, từ đây biến thành ân nhân của phái Hoa Sơn.
Cổ độc và độc dược không giống nhau, nếu muốn giải cổ, cần tìm cổ sư.
Lửa giận trong lòng Bùi Tịch bừng bừng, bước chân hắn dừng lại, khom lưng cúi người đặt thiếu nữ cạnh một thân cây.
Tựa hồ biết được ý đồ của hắn, thiếu nữ gian nan mở hai mắt đẫm lệ, nỗ lực duỗi tay bắt lấy ống tay áo của hắn: "Huynh đừng đi."
Sau mặt nạ bạc, một đôi mắt đen hẹp dài nhìn thiếu nữ thật sâu, con ngươi đen nhánh còn sâu hơn cả khu rừng tối tăm.