Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 57



Vu Thịnh ngẩn người, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng giương mắt nhìn về thiếu nữ mảnh mai trước mắt.

 

Giờ khắc này trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, là nàng quá sợ hãi, cho nên mới nắm lấy tay hắn.

 

Nhưng nháy mắt tiếp theo, đầu ngón tay bị nắm đau xót, như bị vật bén nhọn đ.â.m vào, cảm giác tê mỏi từ ngón tay truyền đến, cũng nhanh chóng lan ra khắp người.

 

Vu Thịnh: "Ngươi......"

 

Vu Thịnh không nói, kỳ thật hắn cũng là cơ thể ngọc tịnh, nhiều năm lang thang bên ngoài như vậy, hắn thường dùng thân thể của mình thử cổ.

 

Theo lý mà nói, một cổ sư như hắn, không nên không ngăn được độc tố của một con rắn nhỏ, nhưng thứ nhất hắn không hề phòng bị, thứ hai cơ thể ngọc tịnh của hắn lực hấp thụ quá mạnh, độc rắn nháy mắt lan ra toàn thân, hắn muốn tự cứu cũng không còn kịp rồi.

 

Khoảnh khắc ngất đi, Vu Thịnh sao cũng không nghĩ tới, mình sẽ thua trên tay một tiểu cô nương bình thường.

 

Hắn đường đường là một cổ sư, thế nhưng lại bị một con rắn nhỏ hạ gục.

 

Vô cùng nhục nhã!

 

An Cửu không biết suy nghĩ của Vu Thịnh, nhìn nam nhân té xỉu trước mặt mình, An Cửu vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, nàng vẫn luôn diễn, chính là vì khiến hắn thả lỏng cảnh giác.

 

Thấy hắn nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, trong tay còn nắm cổ trùng, An Cửu một chân đá hắn ra xa, trấn an rắn nhỏ ở cổ tay, nhanh chóng chạy ra ngoài động.

 

Độc tố của rắn nhỏ chỉ có thể làm tê mỏi người nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng, nàng phải thừa dịp một tiếng này chạy trốn!

 

Y thuật Bùi Tịch tốt như vậy, cổ độc trên người nàng hẳn là hắn có thể giải đi?

 

An Cửu vui trong khổ mà nghĩ, khẽ cắn môi, lao vào khu rừng tối tăm.

 

Bóng đêm vẫn chưa tan, nhưng có lẽ đã là nửa đêm, gần đến bình minh, trong rừng đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng nhạt, có thể phân biệt các loại cây, không đến mức đụng vào thân cây.

 

An Cửu bước thấp bước cao đi vào rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có cành lá chọc vào người nàng, gai nhọn của thực vật cắt qua xiêm y nàng, đ.â.m vào da thịt, tạo thành từng đợt đau đớn không tả xiết.

 

"Loại độc này phóng đại giác quan, thật sự quá không khoa học......"

 

"Bùi Tịch ta hận huynh! Hệ thống ngu ngốc, ngươi ra đây nói chuyện với ta!"

 

Hệ thống vẫn luôn an tĩnh lên tiếng: 【 Ký chủ có gì phân phó? 】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

An Cửu vừa đi, vừa hung tợn nói: "Ngươi mẹ nó lúc trước vì sao không nhắc nhở ta, Vu Thịnh thấy ta?"

 

【 Tất cả hành vi công lược đều do ký chủ tự hành động, hệ thống không được cung cấp trợ giúp. 】

 

An Cửu: "Ha Ha!"

 

Dừng một chút, đại khái cảm thấy nàng thật sự thê thảm, hệ thống tốt bụng nhắc nhở: 【 Ký chủ sẽ không gặp nguy hiểm, Bùi Tịch để túi tức hương trên người cô. 】

 

Lưu lại tức hương, lúc trước khi truy đuổi hái hoa tặc ở Cửu Phương Thành hắn đã dùng một loại thủ đoạn đặc thù để tìm tung tích, là bí chế độc môn* của Bùi Tịch. Lưu tức hương người khác không ngửi thấy, nhưng một loại côn trùng đặc biệt hắn nuôi có thể ngửi được, chỉ cần để trên người, cho dù đi đến đâu, sâu đều có thể tìm được.

 

* Bí chế: phương thức bí mật

 

* Độc môn: gia truyền

 

An Cửu không hề ngạc nhiên: "Ta sớm đã đoán ra, nếu hắn không chuẩn bị mới kỳ quái."

 

【 Ký chủ có thể thổi còi, Bùi Tịch rất nhanh có thể tìm được cô. 】

 

"Không vội." An Cửu lau mồ hôi trên trán, không phải do nóng, mà là mồ hôi lạnh do đau.

 

Mồ hôi lạnh cơ hồ làm ướt quần áo nàng, dính vào người, cánh tay, gương mặt, cổ, mấy chỗ lộ ra bị nhánh cây cứa qua, đau nóng rát.

 

Giờ khắc này, toàn thân nàng, cơ hồ không có chỗ nào không đau.

 

Đau đớn giống như một tấm lưới mịn, bao vây toàn bộ nàng, trong lưới không thể thở nổi.

 

Nàng thở phì phò, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu ta không bị thương nặng một chút, sao khiến hắn đau lòng, khiến hắn áy náy chứ?"

 

"Hệ thống, hôm nay ta dạy cho ngươi một chiêu. Khi một nam nhân sinh ra áy náy với một nữ nhân, vậy sẽ cách luân hãm không xa."

 

Đánh giá thời gian, cuối cùng khi chân trời mơ hồ nổi lên bụng cá trắng*, An Cửu kiệt sức ngồi dựa vào một cây đại thụ, lấy còi trúc trước n.g.ự.c đưa lên miệng, dùng sức thổi.

 

* Bụng cá trắng: ý chỉ mặt trời

 

Tiếng còi thanh thúy truyền khắp một mảnh núi rừng, đồng thời truyền tới tai một người.

 

Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng còi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com