Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 52



Nàng chính là kiều thư tay trói gà không chặt, sao có thể đối phó với nguy hiểm?

 

Đang âm thầm suy nghĩ, lông mi đang rũ xuống của nam nhân bỗng nhiên run lên, lặng yên không một tiếng động ngước mắt, thẳng tắp nhìn qua.

 

"An tiểu thư nghĩ gì vậy?"

 

Đại phản diện thật nhạy bén nha.

 

An Cửu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Ta suy nghĩ, lúc trước huynh nói làm cho ta thuốc tắm, dạy ta tập võ, có phải hôm nay có thể bắt đầu rồi không?"

 

Bùi Tịch dừng một chút, mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể."

 

An Cửu lại tò mò hỏi: "Còn có, cổ mà các huynh nói là thứ gì?"

 

Bùi Tịch ôn nhu giải thích: "Cổ, là một loại sâu có thể điều khiển người."

 

An Cửu rùng mình một cái, lúc này nàng một chút cũng không diễn, nàng thật sự rất sợ sâu.

 

"Sâu? Người còn có thể điều khiển sâu?"

 

Bùi Tịch cười nói: "Tất nhiên, thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có, cổ trùng cũng chỉ là một loại tài nghệ mà thôi. Sâu có đủ loại đặc tính, rất nhiều trùng dùng để làm thuốc. Về phần cổ sư thao túng cổ trùng, chúng được nuôi đặc biệt, có rất nhiều khả năng khác thường. Ví dụ ta từng nghe nói có một loại cổ, có thể chui vào trong đầu người hút dịch não, người sẽ đau đầu mà chết. Còn có một loại cổ nhưng chui vào tim, ăn tim người, khiến tâm mạch người bị đứt."

 

Mặt An Cửu tái nhợt, vội vàng xua tay: "Dừng dừng dừng, chẳng lẽ không có cổ trùng nào tốt một chút sao? Cổ trùng đều hại người như thế?"

 

Nhìn thấy sợ hãi trong mắt thiếu nữ, Bùi Tịch cong mắt cười, chậm rãi nói: "Cũng có, ví dụ có loại cổ trường thọ, sâu sẽ cắn nuốt tạp chất trong m.á.u người, loại cổ này sẽ giúp người có thể khỏe mạnh trường thọ. Đáng tiếc cổ này cực kỳ hiếm thấy, cơ hồ không thể có được. Còn có một loại tình cổ, hạ cổ này lên người mình thích, sẽ khiến người nọ yêu cô."

 

Lời vừa nói ra, thiếu nữ sửng sốt một chút, sau đó như nhớ tới cái gì, đôi mắt loé lên một chút sáng.

 

"Thật sự có loại cổ này?" Ngữ điệu vì kích động lên cao mấy độ.

 

Quạt xếp của công tử bạch y nhẹ lay động, một đôi mắt đen sâu thẳm ý cười mờ mịt, ngữ khí ẩn giấu mê hoặc: "Đương nhiên là có, hơn nữa là cổ thường thấy, hầu hết cổ sư đều luyện được."

 

Kế tiếp, tinh thần An Cửu vẫn luôn không tập trung, có chút thất thần.

 

Bùi Tịch tựa hồ vẫn chưa phát giác, hắn nhắm mắt dưỡng thần, môi mỏng trước sau hơi hơi nhếch lên.

 

Tuy rằng hắn phá kế hoạch của cổ sư, nhưng...... Có một số việc vẫn là không tránh được, ví dụ chuyện An Cửu bị bắt.

 

Kiếp trước không ai cứu nàng, đời này "Phi y" sẽ cứu nàng.

 

Nghĩ nếu anh hùng cứu mỹ nhân lần nữa, nữ nhân này sẽ rễ tình đ.â.m sâu với hắn, kế hoạch cũng sẽ thành công một nửa.

 

Về phần song sinh...... Bùi Tịch phái người đi Nam Cương, nhưng trước sau không có tin tức truyền đến.

 

Nam Cương xa xôi, nơi đó lại thập phần bài ngoại*, không nói ngôn ngữ của Trung Nguyên, còn nhiều rừng chướng khí sương mù. Mà hoàng tộc Miêu tộc nắm giữ thuật luyện cổ trong tay, những người dị tộc đó ru rú trong nhà, cơ hồ không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nếu muốn tìm cổ song sinh không phải chuyện một sớm một chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

* Bài ngoại: loại bỏ những gì của nước ngoài

 

Nghĩ đến đây, giữa mày Bùi Tịch liền hơi nhăn lại.

 

Cũng may nữ nhân này hiện giờ không ngu ngốc giống kiếp trước, ứng phó cũng không khó.

 

"Bùi Tịch, ta muốn ăn cái kia! Mau mua cho ta!"

 

Giọng nữ lanh lợi hoạt bát đột nhiên chui vào màng tai, cùng lúc đó, một mùi thơm ập vào mặt.

 

Bùi Tịch mở mắt ra, liền thấy cả người thiếu nữ lướt qua bàn nhỏ ở giữa, một tay chống mặt bàn, một tay xốc màn xe phía đối diện lên, chỉ vào người rao bán hồ lô rong bên ngoài, mắt trông mong nhìn hắn.

 

Tư thế nàng như vậy, cách hắn rất gần, hắn hơi rũ mắt, liền có thể nhìn thấy cổ áo thiếu nữ vì cúi người mà hơi rộng mở, xương quai xanh bên trong tinh tế trắng nõn.

 

Công tử bạch y hơi nhắm mắt, trầm giọng nói: "Ngồi trở lại đi, ta mua cho cô."

 

Người bán rong ngoài xe cũng nghe thấy giọng An Cửu, nhanh trí đi theo bên cạnh xe ngựa, giơ hồ lô đường thét to nói: "Khách nhân, mua một cây hồ lô đường đi! Nhà ta dùng loại đường tốt nhất, sơn trà mới hái đó!"

 

An Cửu ngoan ngoãn ngồi trở lại, hai mắt đào hoa xinh đẹp nhìn thẳng qua, liên tục chớp chớp nhìn chằm chằm Bùi Tịch.

 

Bùi Tịch cam chịu thầm than một tiếng, động đậy thân thể tới bên cửa sổ, một tay đưa tiền, một tay nhận hồ lô đường.

 

"Ta muốn hai cây!" Phía sau lại truyền đến giọng giòn tan của thiếu nữ.

 

Bùi Tịch lại lần nữa đưa thêm đồng tiền qua: "Thêm một cây."

 

Người bán rong cười tủm tỉm đưa hồ lô đường qua, khen nói: "Tình cảm của công tử và phu nhân thật tốt!"

 

Sắc mặt Bùi Tịch ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, xe ngựa đã đi, người bán rong không theo kịp, hắn cũng không có cách nào phản bác.

 

Hắn một tay cầm một cây hồ lô đường, đưa đến trước mặt thiếu nữ hai mắt sáng lấp lánh.

 

An Cửu lập tức tiếp nhận, môi hồng nhuận mở ra, mở miệng cắn một viên hồ lô đường đỏ rực, quai hàm trắng nõn lập tức phình ra.

 

Nàng cũng không ngẩng đầu lên, một bên chuyên chú l.i.ế.m hồ lô đường, một bên hàm hồ mở miệng: "Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu!"

 

Hoá ra nàng cũng nghe thấy.

 

Như là sợ hắn sinh ra suy nghĩ không an phận, thiếu nữ ngẩng mặt, trừng mắt cảnh cáo hắn: "Ta chỉ thích mỗi Phi Y, hiểu không!"

 

Miệng thiếu nữ không giấu được chuyện, mấy ngày trước sớm đã thổ lộ người trong lòng của mình, vị kia là công tử Phi Y đã anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Theo lý mà nói, nàng càng thích Phi Y, hắn càng nên vui.

 

Cũng không biết vì sao, thấy nàng giờ phút này khinh thường hắn, trong lòng Bùi Tịch lại ẩn ẩn khó chịu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com