Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 45



Sắc mặt Lâm Thanh Nghiên cũng không tốt, nếu không phải nàng được dạy cẩn thận, nàng thật không muốn mang theo vị An tiểu thư khó hầu hạ này.

 

Trước đây lên đường thỉnh thoảng nàng cũng sẽ ngồi xe ngựa, nhưng lúc này vì tránh An Cửu, nàng xe ngựa cũng không ngồi.

 

Tính tình A Thất thì không tốt như vậy, không nhịn được lớn tiếng nghi ngờ: "Phết mật ong lên thịt, đổ nước hoa quả lên, đây là cách làm gì? Thịt này còn có thể ăn sao?"

 

Tuy lớn tiếng nghi ngờ, nhưng công tử nhà mình không chỉ thị, còn ở bên cạnh cười mỉm nhìn bọn họ, A Thất cũng không dám dừng lại.

 

Không nghĩ tới suy nghĩ trong lòng công tử nhà hắn là, buổi sáng giày vò hắn cả buổi, cuối cùng bắt đầu giày vò người khác, như vậy không tốt cho lắm nhỉ?

 

An Cửu tay chống nạnh, dùng âm thanh lớn hơn A Thất nói: "Ngươi không muốn ăn, vậy đợi lát nữa nướng xong ngươi đừng ăn!"

 

A Thất khí thế nháy mắt giảm xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Ta lại chưa nói không ăn."

 

Người tập võ yêu cầu năng lượng lớn, không có thịt ăn, cả ngày đều sẽ không gắng được.

 

Khi thịt nướng chín, nước trái cây và mật ong thấm vào thịt, cuối cùng rải lên một nắm tiêu xay, ngay lập tức, một mùi hương mê người bay trong không khí, khiến ngón trỏ của người ta phải động đậy.

 

"Thơm quá a!" A Thất nhịn không được nói.

 

An đại tiểu thư rất đắc ý, thấy thần sắc mọi người kinh ngạc, nàng nâng cằm hừ một tiếng, mặt mày hớn hở nói: "Đây chính là công thức nướng thịt do ngự trù Thánh Thượng ban dạy cho nhà ta, bây giờ các ngươi chịu phục chưa? Ăn hay không ăn?"

 

A Thất liên tục gật đầu, nuốt nước miếng nói: "Ăn ăn ăn!"

 

Một bữa cơm, mọi người ăn đến hài lòng, mặc dù ngay từ đầu Lâm Thanh Nghiên không tình nguyện, cũng không thể ngăn sắc mặt dịu đi.

 

Suy cho cùng dân lấy cái ăn làm trọng, cảm giác thèm ăn là thứ không ai có thể cưỡng lại được.

 

Những người này ngày thường ăn ngủ ngoài trời, không ai biết nấu ăn, cuộc sống cực kỳ cẩu thả. Hiện giờ có người tài nấu ăn cao siêu, chẳng sợ An Cửu tay trói gà không chặt, cũng coi như là tạo ra một phần giá trị.

 

Tóm lại, An Cửu liền dựa vào một bữa cơm như vậy, thuận lợi dung nhập vào nhóm nhân vật chính.

 

Ăn qua cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát, buổi chiều tiếp tục lên đường.

 

An Cửu ghé vào cửa sổ xe, nói chuyện phiếm với A Thất đánh xe bên ngoài: "A Thất, chúng ta đây là muốn đi đâu?"

 

A Thất sớm đã bị món gà quay giữa trưa mua chuộc, thái độ với An Cửu không còn khó chịu như trước nữa, trả lời: "Công tử không nói với cô sao? Chúng ta đi thành Bình Lan."

 

"Bùi Tịch sao sẽ nói với ta chứ?"

 

Tên ngốc to con A Thất gãi gãi đầu, thành thật mà nói: "Ta còn tưởng người sẽ nói với cô, thành Bình Lan phát hiện ra dịch bệnh không biết tên, thành Bình Lan thuộc địa phận Hoa Sơn, phái Hoa Sơn truyền tin tới mời công tử tới chữa bệnh."

 

An Cửu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, kỳ thật nội tâm hồi tưởng về cốt truyện ban đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong sách đương nhiên cũng có hành trình thành Bình Lan lần này, nhưng không phải là dịch bệnh, mà là một tai hoạ nhằm vào phái Hoa Sơn.

 

Nàng đảo mắt nhìn về phía công tử bạch y ngồi ngay ngắn trong xe, hôm nay hắn không dùng trâm ngọc vấn tóc, mà là một dải lụa trắng tuyết cột tóc sau đầu, vài sợi tóc rũ ở sườn mặt, mặt mày trong veo dừng ở trên sách trong tay, càng thêm vài phần ôn tồn lễ độ.

 

Nếu hắn trọng sinh, vì sao còn muốn dựa theo con đường của kiếp trước chứ? Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ sao?

 

Bị nàng nhìn chăm chú mi mắt công tử nhẹ nâng, ngữ khí ôn hòa nói: "An tiểu thư lại khát nước?"

 

An Cửu theo bản năng lắc đầu, "Không có."

 

"Vậy là đói bụng?"

 

"Ta không đói bụng mà."

 

Bùi Tịch im lặng, lại lấy chăn trên đùi: "Vậy là muốn ngủ?"

 

An Cửu dở khóc dở cười, nàng khiến nam hai phản diện mắc PTSD*, không hổ là nàng!

 

* PTSD: là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó

 

Nàng còn không phải làm đổ bốn năm lần trà của hắn, một hồi trà hoa một hồi hồng trà một hồi trà xanh, lại muốn dừng xe đi WC vài lần, lôi kéo Bùi Tịch đổi sách với mình, đọc mệt thì bảo hắn đọc thoại bản cho nàng, ăn quả khô không muốn bóc vỏ thì bảo hắn bóc, cộng thêm ngủ không cẩn thận dẫm hắn vài cái......

 

Cứ vậy nàng giống như khó hầu hạ.

 

An Cửu khụ khụ, xem nhẹ chút chột dạ trong lòng, chớp mắt hỏi: "Bùi Tịch, trước đó huynh nói có biện pháp đả thông gân mạch cho ta, có thể cho ta tập võ, là biện pháp gì?"

 

Dứt lời, An Cửu không hiểu sao thấy Bùi Tịch giống như thở dài nhẹ nhõm, thẳng thắn đến mức sống lưng đều hơi thả lỏng một chút.

 

Hắn cười cười, nói: "Là thuốc tắm, hoà thuốc vào thau nước tắm, mượn khí nóng tiến vào thân thể, làm mềm gân mạch."

 

An Cửu gật gật đầu, "Vậy hiện tại cũng không còn cách nào."

 

Bùi Tịch nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày kia chúng ta có thể đến thành Bình Lan, mau." Bỗng nhiên hắn chuyển giọng, lại hỏi, "Sao đột nhiên An tiểu thư muốn tập võ?"

 

Lông mi An Cửu rũ xuống, nàng không nói chuyện, ngón tay vô thức chạm vào chiếc còi trúc xanh treo trên ngực, mặt mày bao phủ một tầng mất mát như ẩn như hiện.

 

Đôi mắt Bùi Tịch lóe lên, hắn biết được mấy ngày nay nàng rảnh liền sẽ thổi còi trúc, nhưng theo thời gian, tiếng còi càng ngày càng ít vang lên.

 

Nghĩ đến là thất vọng quá nhiều lần, nàng đã hiểu đó là đồ người khác dùng để lừa gạt nàng.

 

Cứ như thế, nàng vẫn lồng nó với dây màu, đeo ở ngực.

 

Dường như đó là bảo vật trân quý.

 

Cho nên, nàng muốn tập võ, là bởi vì hắn?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com