Thấy mấy người không nói, thiếu nữ cũng đã hiểu, nàng không cam lòng mà dậm chân một cái, cao giọng nói: "Các ngươi không phải tới g.i.ế.c ta đúng không? Ta nói cho các ngươi biết, Tiên Vô Mệnh thích ta, hắn bắt ta về chính là để ta làm phu nhân của hắn, nếu các ngươi không nghe, chờ ta gặp hắn, ta sẽ cáo trạng với hắn, đến lúc đó các ngươi đều bị phạt!"
Nghe lời này, năm người kia rốt cuộc có động tác.
Không biết thiếu nữ nói thật hay giả, nhưng đúng là Tiên Vô Mệnh đã phân phó, không được để nàng bị thương dù chỉ một chút.
An Cửu cáo mượn oai hùm, lại không biết trong Ngàn Sát Các bị phạt tương đương với chết, không ai không sợ chết.
Một người chần chờ tiến lên, cuối cùng nói: "Có thể, nhưng chúng ta phải bảo đảm, hắn sẽ không đem việc tối nay nói với người khác."
Nói xong, một tên lấy trong vạt áo ra một bình nhỏ, ném về hướng Huyền Y Vệ.
Huyền Y Vệ theo bản năng tiếp được, nắm trong tay.
"Uống nó xong, chúng ta liền thả ngươi đi."
An Cửu kêu lên: "Đó là cái gì, nếu các ngươi cho hắn uống thuốc độc thì làm sao bây giờ?"
Sát thủ hắc y nói: "Nếu chúng ta buông tha hắn, bị các chủ biết cũng sẽ chết, để hắn uống thuốc này xong, hắn có lẽ còn có cơ hội giữ mạng."
Huyền Y Vệ nghĩ nghĩ, nói với An Cửu: "An tiểu thư không cần nói thêm nữa, ta uống là được."
Dứt lời, hắn đã rút nắp chai, lấy ra bên trong một viên thuốc, dứt khoát nuốt vào bụng.
Đây là lựa chọn duy nhất của hắn, hoặc là c.h.ế.t hoặc là uống viên thuốc này. Huyền Y Vệ không sợ chết, hắn vốn được sinh ra để bảo về hoàng thất, c.h.ế.t là một việc vô cùng thường thấy. Sở dĩ uống thuốc không rõ lai lịch, là bởi vì hắn muốn mang tin tức này về.
"Được." Sát thủ hắc y thấy vậy, cũng không dây dưa, nói thẳng, "Ngươi đi đi, chúng ta sẽ mang xe ngựa đi."
Huyền Y Vệ rời khỏi xe ngựa, trơ mắt nhìn thiếu nữ bị hắc y nhân đưa về xe, rất nhanh xe ngựa liền lăn bánh về phương xa.
Hắn ghi nhớ phương hướng xe ngựa rời đi, xoay người trở về, nhưng chưa đi được hai bước trước mắt liền tối sầm ngã quỵ trên mặt đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
Sáng sớm hôm sau, có người đi đường phát hiện ven đường có nam nhân hắc y té xỉu trên mặt đất, sau khi đánh thức hắn, phát hiện nam nhân này không biết bản thân là ai, cho dù hỏi gì cũng không biết, liền vội vàng đưa người tới quan phủ.
Quan phủ từ đồ trên người nam nhân điều tra được thân phận của hắn, lại thông báo cho vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó một loạt sự kiện xảy ra, sẽ được nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Thời gian trở lại hiện tại, An Cửu ngồi trong xe ngựa, xe ngựa lảo đảo lắc lư không biết tới đâu.
Nàng muốn xốc màn xe lên nhìn bên ngoài, nhưng đều bị hắc y nhân canh giữ ở ngoài xe khuyên trở về.
An Cửu cũng không bận tâm, dù sao lần này nàng chạy trốn chính là diễn.
Nàng thậm chí có tâm trạng đánh một giấc trong xe, tỉnh lại khi xe đúng lúc dừng, nàng xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, xốc màn xe nhìn.
Dưới ánh mặt trời mùa hè, nam nhân một bộ áo đen, khoanh tay đứng dưới xe ngựa, lẳng lặng nhìn nàng, một đôi mắt đen sâu thẳm khó phân biệt.
Thiếu nữ từ trong xe ló đầu ra giống con hamster bỗng nhiên giật mình, nháy mắt buông màn, lùi lại về trong xe.
"Ra đây." Một giọng nam lạnh băng truyền đến, cùng với một tiếng cười lạnh, "Còn muốn ta vào rước nàng sao?"
An Cửu: "......"
Không thể để nàng chuẩn bị tâm lý sao!
An Cửu xoa xoa ngực, chậm rãi chui ra khỏi xe ngựa, lại chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt nam nhân như rùa bò.
Dưới chân còn chưa đứng vững, cằm đã bị hai ngón tay lạnh lẽo kẹp chặt.
Nam nhân nhìn mặt nàng, như là đang suy nghĩ sao nàng có thể to gan như vậy.
"Nàng cũng dám gạt ta."
Hắn ngữ điệu thong thả, đôi mắt hẹp dài đen kịt, sâu không thấy đáy.
Thiếu nữ không biết là bất chấp tất cả hay bại lộ bản tính, khuôn mặt nhỏ tuy có chút trắng bệch, thần sắc vẫn không sợ hãi, dùng sức cắn răng, liều mạng trừng hắn nói: "Ta lừa ngươi thì sao, ngươi là đồ biến thái! Ghê tởm! Ta mới không đi cùng ngươi!"
"Có giòi thì g.i.ế.c ta đi! Ta c.h.ế.t cũng không có khả năng thích ngươi, ngươi hết hy vọng đi!"
Thiếu nữ nhìn ra, nếu nam nhân vẫn luôn đuổi theo mình, lại năm lần bảy lượt như vậy, đối với nàng, rõ ràng là cầu mà không được.
Lúc trước nàng nói với mấy sát thủ hắc y kia, đều không phải là nói dối, mà là nàng nói thật.