Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 14



Họ đã điều tra vụ án nhóm hái hoa tặc vài ngày, mấy hôm trước còn gặp được hái hoa tặc, nhưng hắn giảo hoạt bỏ chạy. Bùi Tịch lưu lại tức hương, dính trên người hái hoa tặc, mới khiến cho bọn họ tìm thấy ngôi miếu tàn này.

 

Lời Lâm Thanh Nghiên vừa nói ra, lúc này mọi người mới để ý đến bạch y công tử đã đến, sôi nổi quay đầu tiếp đón.

 

"Bùi thần y."

 

"Bùi cốc chủ, phiền ngài rồi."

 

Thấy lời nói và hành động của mọi người, không khỏi kính sợ và sùng bái.

 

Suy cho cùng y thuật Bùi Tịch cao thâm, mà thế gian này con người luôn sợ hãi ốm đau và cái chết.

 

Người được gọi là bạch y công tử Bùi Tịch có gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tuấn, hắn sinh ra với đôi mắt phượng hẹp dài, tròng mắt trong veo, tựa hồ không có lúc nào là không chứa ý cười nhạt, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, khóe môi vểnh lên tự nhiên, quanh quẩn ý cười ấm áp nhu hòa, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

 

Đây là lần đầu tiên An Cửu chân chính nhìn thấy Bùi Tịch.

 

Không giống với Bùi Tịch trong tưởng tượng của nàng, An Cửu ban đầu cho rằng, Bùi Tịch người này, cho dù giả dạng thành dáng vẻ ôn nhu hiền lành, hẳn là cũng không giấu được âm u trong xương cốt, luôn sẽ lộ ra chút manh mối.

 

Nhưng mà hiện thực, bất cứ ai nhìn thấy Bùi Tịch, đều sẽ không hoài nghi hắn là người xấu.

 

Bạch y trên người hắn, dường như cho người ta cảm giác, trắng tinh như tuyết, không nhiễm hạt bụi.

 

Hắn thoạt nhìn, ôn nhu khiêm tốn hơn người khác, trách trời thương dân* hơn người khác.

 

* Trách trời thương dân: có nghĩa oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nổi khổ của nhân dân

 

"Được." Tính tình Bùi Tịch rất tốt, ôn nhu đáp lời, nói với người phía sau, "A Thất, đẩy ta qua đó."

 

Toàn bộ quá trình, hắn cũng không nhìn An Cửu, biểu hiện không khác gì người thường. Không ai đoán được, hai người bọn họ tối hôm vừa gặp nhau.

 

An Cửu đối với hắn cũng là bộ dáng không để ý lắm.

 

Nhưng kỳ thật hắn vừa xuất hiện, nàng liền chú ý hắn.

 

Bùi Tịch vừa lên tiếng, An Cửu liền phát giác hắn thay đổi giọng nói so với lúc trước.

 

Giọng Phi Y trầm ổn dày hơn, giống nam nhân trưởng thành hai mươi tuổi. Mà bản thân Bùi Tịch bằng tuổi nàng, năm nay mới mười tám, giọng nói trong trẻo và dịu dàng hơn.

 

Quả nhiên, cho dù tối hôm qua hắn đột nhiên nghĩ ra một kế, cũng tuyệt đối không thể sai sót.

 

Khá lắm, so với nàng càng biết ngụy trang, càng biết diễn kịch.

 

Không biết vì sao, nội tâm An Cửu đột nhiên xuất hiện một luồng nhiệt, nàng cảm giác tim mình đập rất nhanh, đó là một loại kích động khi gặp kỳ phùng địch thủ.

 

Xe lăn lăn trên mặt đất, đi đến trước mặt tên hái hoa tặc đang hôn mê, bạch y công tử cúi người lật xem hai cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra một túi vải nhỏ, bày ra một loạt ngân châm bạc sáng loáng bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Tên này trúng mê hồn tán, mới hôn mê bất tỉnh, ta giải độc cho hắn là được."

 

Bùi Tịch nói, đầu ngón tay thon dài giữ ngân châm, nhanh như chớp châm xuống, chỉ trong một khắc ngắn ngủn, hái hoa tặc vốn c.h.ế.t ngất tức khắc rên rỉ.

 

Thấy hái hoa tặc tỉnh, đám người Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên lập tức vây quanh.

 

Bạch y công tử trên xe lăn bị đám người bỏ lại, lúc này hắn mới hơi ngẩng đầu, nhìn về phía An Cửu.

 

"Không biết vị tiểu thư này là......"

 

An Cửu không đi xem náo nhiệt, ôm áo bào trắng trong lòng, từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta là ai liên quan gì đến huynh?"

 

"Sao ngươi dám nói chuyện như thế với công tử!"

 

Nam hầu đẩy xe lăn A Thất tức khắc tức giận, muốn tiến lên, bạch y công tử lại xua xua tay, nhàn nhã cười: "A Thất, không được vô lễ."

 

A Thất nổi giận đùng đùng lui về, đôi mắt trừng to giống chuông đồng, nhìn chằm chằm An Cửu.

 

Tiểu tỳ nữ Cát Hương bị khuôn mặt hung dữ của nam hầu doạ sợ tới mức run bần bật, nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn phía trước An Cửu, muốn bảo vệ tiểu thư.

 

An Cửu không sợ gì mà trừng lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn trừng cẩn thận bổn tiểu thư móc mắt ngươi!"

 

Bạch y công tử chắp tay ôm quyền, người bị mạo phạm là mình, hắn lại một chút cũng không ngại, ngược lại mang theo một tia áy náy nói: "Xin lỗi tiểu thư, hạ nhân thô tục, là Bùi mỗ quản giáo không nghiêm. Chỉ là không biết, Bùi mỗ đắc tội tiểu thư chỗ nào? Sao vừa thấy ta đến liền lạnh lùng trừng mắt?"

 

Đại tiểu thư kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tầm mắt khuất tôn hàng quý* liếc tới, đại khái cũng cảm thấy bản thân đuối lý, nàng mím môi, tức giận nói: "Ta chính là thấy huynh không vừa mắt, sao?"

 

* Khuất tôn hàng quý: có nghĩa người có địa vị cao nhưng lại hạ mình với người có địa vị thấp.

 

Dứt lời, nàng liền lôi kéo tỳ nữ Cát Hương, cũng không quay đầu lại đi đến phía xa đứng.

 

Vừa đi, trong miệng nàng còn nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, thanh âm rất nhỏ, cơ hồ không ai nghe thấy.

 

Chỉ có bạch y công tử bị bỏ lại phía sau kia, nhạy bén mà đem lời nói rất nhỏ đó thu vào trong tai.

 

"Phi Y công tử mặc bạch y mới đẹp, hắn một người què, cũng học người ta mặc bạch y cái gì chứ, thật đáng ghét."

 

Đại tiểu thư đó tùy hứng quái đản như thế, chán ghét một người không có bất kỳ lý do gì, có lẽ bởi vì hắn mặc xiêm y giống ý trung nhân* của nàng.

 

* Ý trung nhân: người yêu

 

Mi mắt bạch y công tử rũ xuống, khóe môi vẫn như cũ treo ý cười nhạt, tựa hồ không hề biết nàng đang lẩm bẩm.

 

Chỉ có An Cửu nghe thấy, bên tai vang lên tiếng điện tử.

 

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -106. 】


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com