Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 11



Trong mơ hồ, hắn tựa như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, như hoa quả tươi mát.

 

Nội tâm An Cửu tự đắc, hành động này của nàng khẳng định có thể tăng độ hảo cảm. Thiếu nữ kiêu ngạo rồi lại thẳng thắn, ngây ngốc biểu đạt lòng biết ơn với ân nhân cứu mạng, dù cho ai thấy cũng sẽ sinh ra hảo cảm.

 

Nhưng mà ngay sau đó, trong đầu lại vang lên tiếng điện tử liên tiếp.

 

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +1, hiện tại là -102. 】

 

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô -2, hiện tại là -104. 】

 

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +1......】

 

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô -2......】

 

【......】

 

Lời nhắc độ hảo cảm dồn dập như điên, +1 -2 lặp đi lập lại, đầu óc nàng gần như nổ tung.

 

"Đệt, Bùi Tịch điên hả? Hắn có phải có bệnh hay không? Như này cũng không cảm động?" An Cửu không thể tin.

 

Ở bên ngoài đọc sách còn cảm thấy nhân thiết của nhân vật phúc hắc rất mlem, nhưng khi thật sự ở chung cùng loại người tâm tư khó lường này, thật sự chỉ muốn xách dép chạy.

 

Nàng một chút cũng không đoán ra hắn nghĩ cái gì, giống như dẫm lên b.o.m hẹn giờ, cũng không biết khi nào nói sai một câu, người này liền ở trong lòng mạnh tay trừ điểm nàng.

 

Giống hiện tại, An Cửu tự nhận biểu hiện hoàn mỹ.

 

Tuy rằng không rõ An Cửu thật sẽ đối đãi với ân nhân cứu mạng thế nào, nhưng những biểu hiện vừa rồi của nàng, chỉ cần là người bình thường, tuyệt đối sẽ không sinh ra ác cảm.

 

Cho nên, nhất định là Bùi Tịch không bình thường.

 

Đầu An Cửu choáng váng, chịu đựng âm thanh nhắc nhở leng keng trong đầu, dùng sức gọi hệ thống: "Hệ thống, nhắc nhở hảo cảm có thể tắt không?"

 

Nếu không tắt, nàng hoài nghi đêm nay mình sẽ bị Bùi Tịch làm cho chết.

 

【 Có thể. 】

 

【 Có muốn tắt nhắc nhở độ hảo cảm không? Sau khi tắt có lẽ sẽ bỏ lỡ nhắc nhở, xin ký chủ lựa chọn cẩn thận. 】

 

"Tắt tắt tắt!"

 

"Tích" một tiếng, tiếng máy móc xoay quanh trong đầu An Cửu bỗng nhiên biến mất, nàng cũng theo sau đó thở dài một hơi.

 

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nàng theo bản năng nhìn về phía bạch y nhân cách đó không xa, đối phương tựa hồ chưa phát hiện nàng vừa rồi khác thường, vẫn cúi đầu nhìn ngọc giác trong tay, cũng không biết là nàng diễn tốt, hay chính hắn tâm thần không yên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ diễn trong chốc lát như vậy, An Cửu liền cảm thấy tinh thần và sức lực đều kiệt quệ.

 

Đối phó với nhân vật phản diện vẫn còn quá khó khăn, đã kiểm tra kỹ thuật diễn lại kiểm tra tâm lý chịu đựng, nàng thật sự mệt quá.

 

Bỏ đi, công lược gì đó, tương lai còn dài.

 

Dù sao bình minh là có thể gặp nhóm nhân vật chính rồi.

 

An Cửu dứt khoát ngồi trên mặt đất, dưới m.ô.n.g lót áo bào trắng của Bùi Tịch, nên cũng không lạnh.

 

Trong bóng đêm, nàng điều chỉnh nét mặt, giọng nói mang theo chút thấp thỏm, hỏi bạch y nhân: "Phi Y, ngài...... buồn ngủ không?"

 

Là đại tiểu thư kiêu ngạo không cho phép An Cửu yếu thế, cho dù nàng mệt, cũng sẽ không nói mình buồn ngủ.

 

Bạch y nhân hơi ngẩng đầu, xoay mặt nhìn về phía nàng.

 

Hàng mi dài của thiếu nữ run rẩy, mi mắt ánh lên một tia bất an rất nhỏ.

 

Im lặng một lát, phía sau mặt nạ truyền đến giọng nam trầm ổn ôn hòa, cho người ta mười phần cảm giác an toàn: "An tiểu thư ngủ đi, tối nay tại hạ sẽ không rời đi."

 

Lúc này An Cửu mới yên tâm mà nhắm mắt lại, dựa vào tường chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Nàng kỳ thật một chút cũng không lo lắng, mới vừa rồi thấp thỏm bất an chẳng qua là làm bộ thôi.

 

Tầm mắt chìm vào bóng tối, một màn hình điện tử hiện ra trôi nổi trong ý thức.

 

Trên đó có dòng chữ: 【 Mục tiêu công lược Bùi Tịch, độ hảo cảm đối với cô hiện tại là -100. 】

 

Khá lắm, cuối cùng cũng tăng lên một chút.

 

Tuy rằng chỉ tăng 3 điểm, nhưng cũng chứng minh nàng công lược hiệu quả.

 

An Cửu bỗng nhiên thả lỏng, tâm thần thoải mái, mệt mỏi cũng biến mất. Tối nay gặp nhiều chuyện như vậy, nàng sớm đã mệt, vừa rồi chỉ cố gắng diễn với Bùi Tịch.

 

Cơn buồn ngủ ập tới, An Cửu dần dần lâm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nhưng sâu trong ý thức, nàng vẫn duy trì một chút tỉnh táo, bấm thời gian bằng đốt ngón tay.

 

Gần nửa khắc sau, nàng giãy giụa mở mắt ra, nhìn vị trí bạch y nhân.

 

Động tác này của nàng rất nhỏ, lúc này lại là đêm khuya, người thường cơ hồ không thể phát hiện, nhưng đầu ngón tay bạch y nhân đặt trên đầu gối hơi động, nhạy bén nhìn hướng nàng.

 

"Phi Y...... Ngài, ngài đừng đi mà......"

 

Giọng thiếu nữ mơ hồ, vì quá buồn ngủ mà nhỏ như muỗi kêu, nếu nghe kỹ sẽ không nghe rõ.

 

Nhìn thấy bóng người ngồi ngay ngắn trong đêm, nàng mới an tâm, lông mi dài chậm rãi rũ xuống, che đôi mắt tươi đẹp kia.

 

Mặc dù ngủ, nhưng nàng ngủ không yên, thỉnh thoảng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn về hướng hắn một cái, xác nhận hắn còn ở đó hay không. Thấy hắn vẫn ở đó, mới an tâm ngủ tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com