"Phụ thân ta, muốn gả ta cho một người ta không thích, ta không muốn, nhưng lệnh cha mẹ lời người mai mối......"
Trong lời kể của Kim Yến Uyển, An Cửu dần dần hiểu nàng ta phiền não vì chuyện gì.
Tuy rằng trong lòng An Cửu biết, Kim Yến Uyển nhất định liên quan đến việc che giấu tin tức của bí tịch thần công, nhưng cũng có thể thấy, việc hôn nhân này này rất có thể là thật.
Khoảng thời gian trước Kim Du ra ngoài thăm bạn, kỳ thật chính là đến nói chuyện với bạn về hôn sự của nhi nữ hai bên.
Kim Yến Uyển năm nay mười tám, ở thời đại này đã coi như lớn tuổi, trong mắt Kim Du, nữ nhi Kim Yến Uyển đã tới tuổi xuất giá.
Nữ lớn gả chồng, đây là đạo lý từ xưa đến nay.
Kim Yến Uyển từ nhỏ yếu ớt, lại không thể tập võ, điều kiện trên giang hồ không tính là thật tốt, đường sống có thể lựa chọn không nhiều lắm.
Kim Du có một người bạn tốt, trong nhà vừa hay cũng có một người con trai vừa độ tuổi, ông ta bên ngoài nói là thăm bạn, kỳ thật là đi trao đổi hôn ước giữa hai nhà.
Hơi nóng bốc lên, tái nhợt trên mặt Kim Yến Uyển chậm rãi biến mất, trên gương mặt hàng năm tràn ngập bệnh khí hiện lên từng vệt đỏ ửng.
Nàng ta nâng mắt, mắt hạnh ôn nhu mờ mịt một tia ánh sáng nhạt.
"An tiểu thư, lòng ta biết phụ thân là muốn tốt cho ta, nữ tử luôn phải gả, nhưng ta không muốn đi...... Có phải ta quá bất hiếu hay không?"
Giọng Kim Yến Uyển khi nói nhẹ nhàng, nhu hòa uyển chuyển.
Lời này thay vì hỏi An Cửu, không bằng nói nàng ta đang tự hỏi chính mình. Nàng ta để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu nàng ta làm chuyện kia thật, có phải quá bất hiếu hay không?
Phụ thân đối với nàng ta cũng không phải là không tốt, nhiều năm như vậy cũng coi như tận tâm, cơ thể nàng ta yếu ớt, tiền thuốc hàng năm không ít, phụ thân chưa bao giờ hai lời.
Mẹ kế tuy không thân thiện lắm, nhưng cũng chưa từng trách móc nặng nề nàng ta.
Bọn họ đối với nàng ta, hơi chút lãnh đạm thôi.
Chỉ là mỗi lần nhìn phụ thân và mẹ kế dạy đệ đệ luyện kiếm, nhìn bọn họ hoà thuận vui vẻ, Kim Yến Uyển một mình đơn độc, nội tâm nàng ta nổi lên một ngọn lửa vô danh, đốt cháy lục phủ ngũ tạng nàng ta, khiến nàng ta thống khổ bất kham.
Kim Yến Uyển vẫn luôn do dự, rốt cuộc có nên vì ham muốn của bản thân, đi trộm bí tịch kia hay không.
Nếu bắt nàng ta từ bỏ, nàng ta lại không cam lòng.
Dựa vào cái gì, vận mệnh của nàng ta lại bị người khác khống chế chứ?
Nàng ta muốn tự khống chế vận mệnh của mình, mà không phải làm nữ nhi của kiếm quân Kim Xà, hoặc là đại tiểu thư của sơn trang Kim Xà, trong mắt hầu hết mọi người, chỉ là hạng nữ nhân không quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời điểm bí tịch mở ra càng gần, Kim Yến Uyển càng rõ, ngọn lửa thiêu đốt nội tâm mình rốt cuộc là cái gì.
Đó là dã tâm, là thứ nữ tử không nên có.
Nàng ta phảng phất là một người lạc loài.
"Phụ thân cô đối với cô thật sự tốt sao?"
Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói lười nhác của thiếu nữ, Kim Yến Uyển từ trầm tư tỉnh lại, theo tiếng nhìn qua.
Thiếu nữ khoác áo tắm ghé vào thành bể, tư thái nhàn nhã, da thịt tuyết sắc ở trong bể nước càng nổi bật, sáng lấp lánh.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười, biểu tình giảo hoạt, giống như yêu tinh mê hoặc khiến người sa đọa: "Nếu ông ta đối tốt với cô, vì sao lại gả cô đến núi Trường Bạch? Nơi đó nổi tiếng lạnh lẽo, thân thể cô yếu đuối, thật sự có thể thích ứng khí hậu phương bắc sao?"
Có đôi khi đối phương đối xử với mình tốt hay không, một chi tiết là có thể nhìn ra.
Người quan tâm mình chân chính, tuyệt đối sẽ không xem nhẹ vấn đề lớn như vậy.
Thấy Kim Yến Uyển nghẹn lời, An Cửu lại nói: "Cô biết ta là ai không?"
Kim Yến Uyển im lặng một lát, nhỏ giọng trả lời: "Ta biết, cô là An tiểu thư cùng nhóm với Lâm cô nương."
An Cửu lắc lắc ngón trỏ, cười nói: "Không phải, ta vốn là thiên kim nhà quan lại ở kinh thành."
Kim Yến Uyển kinh ngạc trợn to mắt, quái dị nhìn An Cửu.
Kinh thành cách sơn trang Kim Xà cực xa, An tiểu thư này sao lại lẻ loi một mình tới đây? Hơn nữa một thiên kim nhà quan lại, vì sao đi cùng nhóm Lâm Thanh Nghiên?
Chuyện một nữ tử yếu đuối lẻ loi hành tẩu một mình bên ngoài, đối với Kim Yến Uyển mà nói quả thực là chuyện viển vông.
Từ nhỏ Kim Yến Uyển đã không được phép rời khỏi sơn trang, muốn ra ngoài thông khí cũng chỉ có thể ở thôn trang, hoặc là lên núi ngâm suối nước nóng một chút, nàng tựa như chim được nuôi trong lồng, chưa bao giờ thấy bầu trời bên ngoài.
Phụ thân nói, bởi vì thân thể nàng không tốt, không chịu được tàu xe mệt nhọc, cho nên mới không cho nàng ra ngoài.
Kim Yến Uyển trước nay đều ngoan ngoãn nghe theo.
Nàng ta vẫn luôn là nữ nhi ngoan, cũng không chống đối mệnh lệnh của phụ thân, chỉ có lúc này, nàng ta muốn đấu tranh cho bản thân.
Khi phụ thân mới lấy được bí tịch, Kim Yến Uyển tò mò, muốn xem bí tịch.
Phụ thân không đồng ý.
Nguyên lời của Kim Du là, bí tịch này về sau là đồ gia truyền của sơn trang Kim Xà, mà Kim Yến Uyển phải xuất giá, nếu bị nàng mang ra ngoài, bí tịch sẽ lưu lạc bên ngoài.