Cả hai đều nổi bật như vậy, chẳng trách mọi người đều tò mò, chỉ là không ai dám lên tiếng hỏi thăm.
Chống tay lên má, Tô Ý khẽ suy nghĩ một lát.
"Nếu mọi người đang nói đến người đẹp trai nhất thì... đúng là bạn trai cháu rồi ạ."
Về danh nghĩa thì đúng là như vậy.
Nhưng Tô Ý thầm nghĩ, Vân Yến đẹp trai như vậy thì bạn trai cô cũng phải đẹp như thế mới được.
Trịnh Thu Hoa vỗ bàn cười lớn: "Bà nói rồi mà! Hai đứa trẻ này nhìn xứng đôi đến thế, không phải một đôi thì còn ai vào đây nữa?"
Nhìn đôi mắt đen láy của cô gái, Trịnh Thu Hoa cực kỳ mến, cái kiểu "con nhà người ta" khiến người ta vừa ganh tị vừa thèm muốn.
Nhớ lại đứa cháu gái ở thành phố S suốt ngày không về nhà của mình, người gầy nhẳng, giọng thì thô, cả ngày chỉ biết nghiên cứu với nghiên cứu. Mỗi lần gọi video chưa bao giờ không bị công việc nghiên cứu làm gián đoạn.
"Cháu gái à, bạn trai cháu động tác lẹ làng lắm! Đi theo cậu ấy chắc chắn an toàn. Ừm... chỉ là tính hơi lạnh lùng thôi. Nhưng không sao, đã là người yêu nhau thì chắc chắn đối xử với cháu sẽ khác với chúng tôi rồi."