Vương Vinh Xương thở dài, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ lúc nãy, trong lòng vẫn chưa thể bình tâm lại được.
Bọn trẻ bây giờ đều có năng lực kinh người như vậy sao?
"Đừng có hỏi han nữa, chắc là người yêu của cậu bé kia thôi. Nói trước nhé, đừng có mà nhòm ngó, mấy người này chúng ta không đụng nổi đâu."
Ngô Lệ không để ý, nhấp một ngụm cola lớn trong tay.
"Tôi chỉ thấy cô bé đó xinh xắn nên hỏi thăm chút thôi mà."
"Mấy người này trừ cô bé ra đều có vẻ khó gần, nhìn xem, tay không d.a.o thì cũng gậy sắt. Ôi, vẫn là cô bé ở giữa trông ngoan ngoãn nhất."
Cô gái còn lại cũng xinh, chỉ là khi không biểu cảm trông hơi lạnh lùng, khó nói chuyện.
Vương Vinh Xương nghẹn lời. Nếu không tận mắt thấy cô bé một viên gạch nện bay nửa đầu zombie, có lẽ ông cũng tưởng đó là một cô bé ngoan ngoãn...
Tô Ý hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dựa tường nghỉ ngơi. Đôi mày ngọc dịu dàng thư thái, dường như bớt đi chút xa cách và lạnh lùng so với trước.