Bây giờ là lúc quan tâm đến chuyện quần áo dơ hay sao?
Tô Ý rốt cuộc có biết không, vừa rồi chỉ cần cô run tay một chút thôi, có khi mạng sống đã chẳng còn!
Vân Yến sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng đồng tử hơi co rút dần trở lại bình thản, sau đó lại bật cười vì vẻ mặt vừa chê trách vừa tiếc rẻ của cô gái.
"Hừ."
Một tiếng cười khẽ vang lên lạnh lùng, ngón tay thon dài của anh véo vào gương mặt trắng mịn của cô, lực đạo không hề nhẹ nhàng, để lại một vệt hồng in rõ trên da.
“Gan to lắm, lúc đẩy tôi ra sao không nghĩ sẽ làm bẩn hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Yến giọng điệu lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy Tô Ý nhíu mày cùng vết hồng in trên da dưới đầu ngón tay, rốt cuộc không nói thêm được lời nào.
“Tầng hầm một có phòng thay đồ không?"
Ánh mắt Vân Yến đột ngột chuyển sang Vương Vinh Xương đang thu lu trong góc, câu nói bất chợt vang lên suýt chút nữa khiến gã đàn ông kia đứng tim.
Vương Vinh Xương run rẩy: “Có, có... rẽ hai khúc nữa sẽ thấy hai cửa hàng quần áo..."
Nhìn bóng lưng Vân Yến, Tô Ý gắng gượng nén lại ý định rút gạch ra đập.
Đừng tưởng đẹp trai là cô sẽ không ra tay!
Nhưng ngay phút sau, Tô Ý bình tĩnh lại.
Cô không thể mất miếng cơm manh áo...
“Khục khục! Các ngươi đều phải... khục... chết...!"
Giọng nữ đột nhiên trở nên khàn đặc, vừa điên cuồng cười vừa gào rú, vang vọng trong không gian vừa mới tạm lắng yên.
Tần Liệm một cước đá bay cái đầu nhỏ đã biến dạng dưới chân, toàn thân gãy gập một cách kỳ quái hướng về phía mấy người đối diện, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng xương cốt rời rạc "răng rắc".
Cô đói rồi, cô phải ăn thịt chúng, ăn hết, ăn sạch!