Chính xác thì đây là bất động sản của nhà họ Cố, hay nói đúng hơn, cả khu biệt thự này đều do nhà họ Cố phát triển.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến việc cô ở đây bây giờ?
“Gâu gâu.”
Chưa kịp nghỉ ngơi, chú Border Collie vốn yên lặng đột nhiên sủa khẽ về phía ngoài sân.
Theo hướng cảnh giác của chú chó, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn ra cổng.
Một cô gái tóc ngắn ngang tai, mặt không chút biểu cảm, đeo ba lô trắng phồng to tùy ý trên một vai, tay phải nắm chặt một cây gậy sắt thẳng tắp.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Dung mạo sạch sẽ, không hẳn xuất sắc, nhưng hiếm có nét lạnh lùng và cương nghị.
Đằng sau cô là một chàng trai dáng người trung bình, đeo kính đen, tóc xoăn, đang ôm một chiếc ba lô to, trông khá vất vả.
Tô Ý nghiêng đầu thắc mắc. Ai đây?
“Tôi nói này, cô em, cô là…”
Lâu Thượng nhìn hai người ngang nhiên bước vào, khẽ nghiêng người chặn cô gái đi đầu.
Không quen biết mà cứ thế xông vào, ít nhất cũng chào một tiếng chứ!
Nhưng chưa nói hết câu, Lâu Thượng bị cô gái lạnh lùng liếc một cái, khiến anh khựng lại chớp mắt.
Khương Lê nhìn mái tóc đỏ rực của Lâu Thượng, rồi liếc cánh tay đang chặn đường, thoáng chút bực bội lướt qua mắt, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cô quét mắt nhìn mọi người trong sân.
Trừ người đàn ông cầm d.a.o đứng im lặng kia, những người còn lại dường như không có sức chiến đấu.
Thu ánh mắt, Khương Lê nhìn về phía người đàn ông đứng gần cửa, giọng lạnh lẽo bất ngờ vang lên: