Hừ, đều tại cái tên Nghiêm Nhất Thanh bên kia. Nhìn thì gầy gò, ai ngờ sức bền tốt thế, miệng còn độc nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâu Tiểu Gia anh đây sớm muộn cũng vượt mặt hắn…
Thẩm Tinh Ngộ bình thản cất chỗ thức ăn chó còn lại, giọng khàn khàn:
“Sáng nay đi thi thố chuyển đồ với người ta, tự làm mình mệt lử.”
Triệu Nhiễm sững người, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng:
“Hahaha, Lâu Thượng không phải yếu thật rồi chứ!”
Thể lực thế kia mà thua thảm vậy sao?
“Ồ, nếu là anh Vân với đội trưởng Lôi thì anh thua cũng hợp lý. Nhưng nếu là cái người nhỏ con nhất, lúc nào cũng cười tươi trong đội của đội trưởng Lôi, thì anh vẫn còn sức đấu chứ nhỉ!”
Lâu “trúng tim đen” Thượng: “…”
Người anh như tê dại. Có ai cho anh mượn cái bao tải che mặt giùm với…
Một ngón tay trắng nõn đẩy cốc nước trong veo đặt trước mặt Lâu Thượng, kèm theo giọng nói quen thuộc của Tô Ý:
“Uống chút nước suối linh tuyền để phục hồi tinh lực đi.”
Lâu Thượng lập tức từ trạng thái “hấp hối” bật dậy:
“Ôi, vẫn là em gái Tô Ý tốt nhất, cảm ơn em quan tâm anh!”
Tô Ý liếc anh ta một cái, tiếp tục xúc cơm từng miếng nhỏ. Cái tên vệ sĩ này ngốc thật. Cô chỉ không muốn lát nữa lên đường bị người ta kéo chân thôi.
“Tô Ý.”
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
“Tô tiểu thư.”
Tô Ý đang cầm muỗng chưa kịp buông, động tác khựng lại.