Xuyên thành nữ phụ xinh đẹp trong truyện mạt thế, được nam chính cưng chiều đến nghiện

Chương 119



Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! 

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. 

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. 

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. 

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư.  "Bởi vì trung tâm thương mại này là của nhà tôi đó." 

Tô Ý chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại nhưng đầy xác quyết. 

Cả kho hàng dường như chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng khác. 

Sau lớp kính râm, ánh mắt Diệp Lam thoáng ý cười nhưng không ai nhìn thấy. 

Trong mắt người ngoài, Diệp Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó đoán, nhưng những người khác cũng bị sốc. 

Ai có thể giải thích một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Không những đã ăn gạo của người ta, giờ còn vênh mặt đòi chia vật tư của họ? 

"Toàn bộ trung tâm thương mại đều thuộc tập đoàn Tô thị, mà tôi, họ Tô đó!" 

Tô Ý giơ một ngón tay chỉ vào má mình, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông. 

"Mày nói của mày thì là của mày à? Không có bằng chứng ai tin?" 

Tôn Tiểu Cần rướn giọng hừ một tiếng, khuôn mặt trái xoan hơi vàng vọt lộ rõ vẻ ghen tị. 

"Ồ, bằng chứng là tôi có thể mở cửa kho này." 

Tô Ý liếc nhìn người phụ nữ mà chiếc váy bó sắp bung vì bụng mỡ, tỏ ra mất kiên nhẫn . 

Người phụ nữ xấu xí này từ hôm qua đã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cô thực sự không muốn nói chuyện với người xấu! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Biết đâu mày nhặt được thẻ mở kho ở đâu đó, anh chị đừng tin con nhóc này." 

Lôi Du nhíu mày né tránh khéo léo cơ thể đang cố dựa vào mình của Tôn Tiểu Cần. 

Tôn Tiểu Cần liền hụt chân, đành ngượng ngùng cười với Diệp Lam ở phía khác. 

Có vẻ hai người này địa vị không thấp trong đội. 

Tô Ý lặng lẽ nhìn Diệp Lam không chút biểu cảm, cô lại quay sang ngó Vân Yến và Triệu Nhiễm. 

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

Dừng một chút, lại quay đầu trở lại. 

Tô Ý cảm thấy không vui, hai vệ sĩ kia không có ở đây, không ai thay cô đánh người cả! 

Nếu tự tay động thủ, Triệu Nhiễm tay chân mảnh khảnh chắc không được. 

A Yến hình như cũng không ổn. 

Còn bản thân cô... 

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, côvẫn không muốn tự mình ra tay.

Mẹ cô đang ở đối diện kia mà! 

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm. 

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào. 

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này. 

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư. 

Lôi Du - một cái tên chẳng xa lạ chút nào. 

Kiếp trước anh gặp anh ta ở căn cứ W. 

Dù mất đôi chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn, nhưng dị năng mạnh mẽ và mối quan hệ rộng vẫn giúp anh tgiữ vững vị trí phó chỉ huy căn cứ, cũng là một trong số ít người kiên định mà anh từng gặp. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com