"Muội không phải từ nhỏ đã si mê hắn, vì muốn gả cho hắn mà toan tính hại ta bằng độc? Triệu Mộ Vũ, giờ muội đã đạt được điều mình mong muốn, còn giả bộ đến đây chất vấn ta? Còn xuất hiện trước mặt ta làm gì!"
Ta nghẹn lời, xung quanh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, chỉ có ngọn nến trên bàn khẽ lay động, tựa như tâm ta chẳng thể an yên.
Lẽ nào, trưởng tỷ cũng đã trọng sinh?
"Ta không có” ta giải thích, "Ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho Cố Niệm Thần, ta cũng không hề thích hắn, càng không có ý định hạ độc tỷ."
Ta đánh bạo suy đoán:
"Trưởng tỷ, tỷ..."
Chưa kịp nói hết lời, chợt nghe "ầm" một tiếng dữ dội, cửa bị người đạp tung.
Gió lạnh tràn vào, ta quay đầu nhìn, một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững trước cửa, hồn vía ta lập tức bay mất.
Cố Niệm Thần toàn thân tràn ngập sát khí, ánh mắt sắc bén không khác gì đêm hắn g.i.ế.c ta ở kiếp trước.
18
Chỉ ba bước chân, hắn đã đến trước mặt ta, mà ta thì đã sớm hồn bay phách tán.
Ta không thể ngờ được—Cố Niệm Thần vẫn luôn theo dõi ta.
Hơn nữa, lời ta vừa nói với Triệu Mộ Tuyết, hắn đều nghe thấy hết.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Hắn đứng trên cao nhìn xuống, rút trường kiếm lạnh lẽo kề sát cổ ta.
Thế nhưng bàn tay nhiều năm cầm kiếm của hắn, giờ đây lại khẽ run.
Hồi lâu, hắn nghiến răng hỏi:
"Nàng coi ta là gì?"
Tim ta đập loạn không ngừng, chỉ sợ hắn lỡ tay đ.â.m c.h.ế.t ta.
Nhưng chuyện đã vỡ lở, ta đành thành thật khai rõ:
"Thiếp không phải Triệu Mộ Tuyết, thiếp tên là Triệu Mộ Vũ, là nhị cô nương của Triệu gia. Người vốn nên gả cho chàng không phải ta. Nhưng ngày xuất giá, nhầm lẫn xảy ra, hạ nhân trong nhà nhận lầm thiếp là trưởng tỷ, mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.
"Vì vậy, những ngày qua, thiếp vẫn luôn tìm trưởng tỷ, mong có thể đưa mọi thứ trở về đúng chỗ." Ta rưng rưng nhìn hắn, "Thiếp thật lòng không cố ý lừa chàng. Chỉ là thiếp sợ, sau khi chàng biết, sẽ g.i.ế.c thiếp —giống như bây giờ."
Mũi cay xè, một giọt lệ nóng rơi xuống. Ta nhìn thấy trong mắt Cố Niệm Thần, thoáng hiện vẻ xao động.
Kiếm trong tay hắn hạ xuống, giọng mang theo lạnh lẽo:
"Vừa rồi, ta thực sự muốn g.i.ế.c nàng... nhưng ta phát hiện, ta không thể xuống tay."
Hắn cười khẩy, tự giễu:
"Ta vậy mà lại không nỡ tổn thương nàng một chút nào.
"Thế nhưng nàng... thực khiến ta thất vọng vô cùng."
Đúng lúc đó, ngoài cửa có thị vệ gọi:
"Thưa tướng quân, thời gian cấp bách, nên khởi hành rồi."
Cố Niệm Thần nghe vậy, liền xoay người, sải bước rời đi không quay đầu lại.