Tỉnh lại lần nữa, bóng dáng của Cố Niệm Thần đã chẳng thấy đâu.
Nhưng tiếng “Mộ Tuyết” thốt lên đêm qua, lại như vết mực đậm đà, không sao phai nhạt khỏi tâm trí.
Chỉ chốc lát sau, trong đầu ta bỗng nảy ra một suy đoán táo bạo.
Chỉ sợ rằng bởi kiếp này ta không hãm hại nữ chính, nên nam chính vốn dĩ cũng chẳng nảy sinh ý định g.i.ế.c ta.
Hơn nữa, người mà hắn muốn cưới từ đầu vốn chính là Triệu Mộ Tuyết, bởi vậy hắn mới tưởng ta chính là nàng ấy. Hắn chịu cùng ta viên phòng, kỳ thực là vì luôn tin rằng ta chính là Triệu Mộ Tuyết!
Nhưng nếu về sau hắn phát hiện thân phận thực sự của ta, chỉ e mọi chuyện vẫn sẽ quay lại quỹ đạo gốc — ta vẫn sẽ bị hắn g.i.ế.c thôi!
Vậy nên, việc cấp bách hiện tại là—phải tìm được Triệu Mộ Tuyết càng sớm càng tốt, chỉ có như thế, ta mới mong giữ được mạng này.
Tranh thủ lúc Cố Niệm Thần chưa về, ta vội tới y quán kê vài thang thuốc tránh thai.
Lúc này, ta tuyệt đối không thể để mang thai với hắn, bằng không mọi chuyện thật sự sẽ rối tung lên mất!
8
Nào ngờ, trên đường hồi phủ, ta lại đụng mặt Cố Niệm Thần.
Hắn thị lực cực tốt, từ đằng xa đã trông thấy ta, liền thúc ngựa phi tới. Ta chưa kịp né tránh thì hắn đã đến nơi rồi.
Hắn vận quan phục, dáng vẻ thẳng thớm, anh khí bức người.
Nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, hắn tiến lại gần, liếc mắt nhìn gói thuốc trong tay ta, cất giọng đầy quan tâm:
“Phu nhân thấy trong người không khỏe sao?”
Tim ta đánh thịch một cái, gượng gạo gật đầu:
“Thiếp... khí huyết hư nhược, sáng nay tỉnh dậy thấy hoa mắt chóng mặt, nên đến kê vài thang thuốc.”
Hắn khẽ mỉm cười:
“Những việc này sau này cứ sai người làm là được, nàng nếu vẫn lo lắng... chẳng phải còn có ta đây sao?”
Ta khựng lại, không biết nên đáp thế nào.
Cố Niệm Thần đối đãi với ta ân cần như vậy, khiến ta càng thêm hoang mang, lo lắng.
May sao, chuyện thuốc tránh thai tạm thời cũng coi như qua mặt được.
9
Về đến phủ, ta định tự mình sắc thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -