Chắc hẳn hành động giấu tiền của cô không bị nhìn thấy, thế là cô bèn lấy cớ nói sang chuyện khác: “Tôi… tôi chỉnh giúp chăn gối thôi, cô tìm Tống Thu Sinh sao?”
Tống Thời Hạ len lén nhìn chị gái xinh đẹp kia như hai lúa mới lên thành phố.
Đối phương không khớp với hình ảnh ảnh hậu hay ca hậu trong trí nhớ của cô, với nhan sắc này thì dư sức ra mắt ở thành phố G.
Chẳng lẽ đây là bạn gái của anh trai cô?
Không thể nào, ngoài cao lớn, mặt mày cũng khá ưa nhìn thì anh của cô có chỗ nào thu hút được chị gái xinh đẹp như thế này chứ?
Cô gái kia cười tủm tỉm đứng tựa vào khung cửa.
“Cô là đối tượng kết hôn ở quê của Tống Thu Sinh sao? Chị cho cô lời khuyên, không thể lấy loại đàn ông không từ mà biệt như thế đâu.”
Tống Thời Hạ: …
Được lắm, đồ tồi tệ Tống Thu Sinh này, thế mà lại phụ lòng chị gái xinh đẹp như thế.
Tống Thời Hạ trở mặt ngay tại chỗ:
“Chào chị, em là em gái của Tống Thu Sinh, đây là chồng em, bọn em đến đây giúp anh trai chuyển ký túc xá.”
Diêu Tuyết lập tức xấu hổ.
Vất vả lắm cô ấy mới nghe ngóng được đơn vị của Tống Thu Sinh, muốn đến chất vấn anh ấy tại sao lại không từ mà biệt.
Thấy trong phòng anh ấy có một cô gái xinh đẹp, vì không kìm được xúc động mà chế nhạo một câu, kết quả đó lại là em gái ruột của người ta.
Thái độ của cô gái kia rất tốt, dù cô ấy tức giận cách mấy cũng không thể giận cá c.h.é.m thớt lên người ta được.