Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược Văn, Tôi Quậy Đục Nước Ở Cổ Đại

Chương 2



2

Thật ra, việc tìm đến Giang Huyền là do Chu Lệnh Nghi đã cố ý lựa chọn từ trước.

Trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết, người giải độc cho nàng vốn dĩ là nam chính, và cũng từ đó mà mở ra một thiên tình sử dài đến bốn trăm chương, đẫm lệ và bi thương khôn xiết.

Thế nhưng, Giang Huyền trong mắt mọi người chỉ là một thư sinh nghèo khổ, gia cảnh bần hàn, cũng chỉ là một người biểu ca thuộc dòng dõi họ hàng xa không mấy thân thiết với Chu gia.

Phụ mẫu của hắn đều đã không may qua đời từ sớm, cuộc sống cùng đường bí lối, không còn nơi nương tựa, hắn đành phải bất đắc dĩ tìm đến nương nhờ gia tộc họ Chu của nàng.

Hơn nữa, Giang Huyền từ trước đến nay luôn là người khiêm nhường, ôn hòa, hành xử lễ độ, đúng mực. Hắn là một bậc quân tử chính trực, tài hoa hơn người, đáng tiếc thay lại mang số phận đoản mệnh, c.h.ế.t yểu khi chỉ mới tròn hai mươi sáu tuổi.

Tính đi tính lại, không có ai thích hợp hơn Giang Huyền để giúp nàng giải trừ độc dược trong người vào lúc này.

3

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Chu Lệnh Nghi co ro thân mình, rúc vào một góc giường, toàn thân bủn rủn, gần như muốn ngất lịm đi vì kiệt sức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bề ngoài, Giang Huyền trông có vẻ cao gầy, dáng vẻ thư sinh mảnh mai tựa hồ không chịu nổi một cơn gió thoảng, nào ai ngờ được ẩn dưới lớp thanh sam kia lại là những thớ cơ bụng săn chắc, cuồn cuộn ẩn chứa một sức mạnh đáng kinh ngạc.

Chu Lệnh Nghi không chớp mắt, đăm đăm nhìn Giang Huyền đang ung dung mặc lại y phục, giọng nói có chút ngượng ngùng, lí nhí:

“Chuyện này… loại độc dược này dược tính sẽ kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, cho nên… cho nên những ngày sắp tới, có lẽ vẫn phải tiếp tục phiền biểu ca ra tay giúp đỡ ta.”

Động tác trên tay Giang Huyền chợt khựng lại trong giây lát, hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười như có như không, ý vị sâu xa:

“Ồ? Vậy không biết Chu cô nương định sẽ có hồi báo gì cho tại hạ đây?”

Chu Lệnh Nghi biết rõ Giang Huyền vốn dĩ chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống trên cõi đời này, vậy mà giờ đây lại bị nàng trắng trợn lợi dụng như thế.

Trong cơn hổ thẹn dâng trào, nàng chỉ có thể nhỏ giọng, đưa ra lời hứa hẹn có phần ngây ngô:

“Biểu ca cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh. Ta sẽ để biểu ca được ở rể tại Chu gia chúng ta.”

Nghe được lời ấy, Giang Huyền chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, ý tứ khinh miệt hiện rõ trên gương mặt tuấn tú, nhưng tuyệt nhiên không buồn đáp lại một lời nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com