Kiều Trần thị nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ tỏ vẻ đồng cảm với Chân Nguyệt, lo rằng đôi phu thê họ sẽ không hòa thuận vì chuyện này, nên bà nhanh chóng nói: "Phải rồi, một mình A Sơ là được rồi."
Kiều Đại Sơn cũng đồng tình: "Một đứa cũng tốt. Như nhà Doãn gia ở thôn bên không có hài tử, cuối cùng họ cũng chỉ nhận nuôi một đứa."
Kiều Trần thị liền tiếp lời: "Chẳng cần phải nhận nuôi, lão đại nhà chúng ta có A Sơ là đủ rồi."
"Đúng đúng đúng, không cần nhận nuôi."
Chân Nguyệt đùa: "Nếu mọi người thích nữ nhi, chúng ta có thể nhận nuôi một nữ nhi nữa cũng được."
Kiều Trần thị vội vàng nói: "Không cần đâu, hài tử nhà mình vẫn là tốt nhất."
Sau đó, khi Kiều Tam có dịp về nhà, Mạn Châu kể cho hắn nghe chuyện Kiều Triều không thể sinh thêm hài tử.
Kiều Tam ngạc nhiên thốt lên: "Không thể nào!"
Mạn Châu liền nhắc nhở: "Đại ca tự mình nói mà, nhưng đừng hỏi lại, sẽ làm tổn thương lòng huynh ấy."
Kiều Tam thở dài: "Được rồi, ta không hỏi."
Mạn Châu: "Dù sao thì đại ca cũng đã có A Sơ rồi, cũng chẳng có gì đáng lo. Còn ta, chỉ hy vọng đứa trong bụng này là nhi tử."
Kiều Tam vuốt bụng nương tử, ân cần nói: "Nam hài hay nữ hài gì ta cũng thích. Trưng binh không cần nữ đi, thế cho tốt." Miễn phải đau lòng.
Mạn Châu trừng mắt liếc: "Không được, phải sinh nhi tử mới yên tâm. Cửa tiệm của nhà ta còn cần người kế thừa."
Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào lòng nàng ấy. Hoặc có thể nói, hầu hết nữ nhân trong thời đại này đều suy nghĩ như thế. Nàng ấy luôn mong muốn có một nhi tử.
Kiều Tam: "Muội đừng lại nói chuyên này trước mặt đại tẩu, bằng không sẽ bị mắng, lúc trước nhị tẩu vẫn luôn nói muốn nhi tử, còn làm cho Tiểu Niên đau lòng đã bị đại tẩu mắng cho một trận, đại tẩu nói hài tử trong nhà đều phải được đối xử bình đẳng."
Kiều Tam: "Nữ nhi cũng tốt mà. Sau này, cửa tiệm để lại cho A Đóa kế thừa cũng được chứ sao?" Đại tẩu có nhi tử đương nhiên cảm thấy nữ hài hay nam hài như nhau, dù sao tẩu ấy cũng không có nữ nhi.
"Sao mà giống nhau được? Nữ nhi gả đi rồi là người nhà khác. Như ta gả về đây, cửa hàng nhà huynh có phải chia về nhà mẹ đẻ ta đâu?"
"Ừ, đúng vậy. Nhưng thôi, đừng nói chuyện này trước mặt A Đóa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta biết rồi, ta cũng thương A Đóa mà. Sau này, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn đầy đủ cho con bé."
"Được, được."
Sau khi Kiều Tam trở về huyện thành, hắn kể lại chuyện của Kiều Triều cho Kiều Nhị nghe, và từ đó cả nhà đều biết về chuyện Kiều Triều "không thể" sinh thêm con.
Đến ngày hội họp kế tiếp, Kiều Nhị và Kiều Tam cũng từ huyện thành trở về. Kiều Triều chỉ cần nhìn ánh mắt đồng cảm của họ là biết ngay họ đã nghe về chuyện này.
Kiều Triều: Thật sự không cần phải vậy, hắn vẫn được!
Kiều Nhị ân cần dặn dò Tiểu Niên: "Sau này con phải chăm sóc thật tốt cho A Sơ nhé." A Sơ sẽ là nhi tử duy nhất của Kiều Triều, nên đứa nhỏ này phải được bảo vệ kỹ lưỡng. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, đại ca và đại tẩu sẽ làm sao?