Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 75: Chương 72



Edit: Min



 

Kỳ Dụ nhảy xuống boong thuyền.

 

Người còn chưa chạm đất, hơn chục thanh kiếm sáng loáng đã chĩa thẳng vào sau gáy y.

 

Y ngoảnh lại nhìn—tất cả đều là những đại hán vạm vỡ khoác giáp vàng, mặt mày hung dữ, có vẻ như là vệ binh của con thuyền này.

 

Kỳ Dụ lập tức rụt cổ lại, giơ hai tay lên, vội vàng nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh! Các vị bình tĩnh một chút, ta không phải kẻ xấu!"

 

Sợ họ không tin, y dứt khoát tháo thanh kiếm bên hông xuống, ném xuống đất để chứng minh: "Ta thực sự không phải kẻ xấu."

 

Một người nhíu mày, quát: "Ngươi là ai?"

 

Kỳ Dụ đáp: "Ta đến tìm chủ nhân của các người, ta với hắn là bạn. Ta có chuyện muốn gặp hắn, làm phiền các vị huynh đệ thông báo giúp một tiếng."

 

Đám người đó không ai nhúc nhích.

 

Kỳ Dụ đành phải nói tiếp: "Không tin thì cứ gọi Phong Thanh Tiêu ra đây, hắn nhìn thấy ta sẽ biết ngay."

 

Nhưng bọn họ vẫn lạnh lùng đáp: "Người ngoài đều bị xử lý như kẻ xâm nhập."

 

Kỳ Dụ: "..."

 

Nói xong, hơn chục thanh kiếm vung lên chém xuống!

 

Lưỡi kiếm sáng loáng khiến Kỳ Dụ giật nảy mình, ngay cả thanh kiếm bên hông y cũng suýt chút nữa tự động kích hoạt chế độ bảo vệ. May mà Kỳ Dụ phản ứng đủ nhanh, lập tức lùi lại tránh né.

 

Vệ binh tiếp tục lao lên vung kiếm.

 

Kỳ Dụ đã không còn đường lui, suýt nữa phải nhảy xuống biển.

 

Ngay lúc đó, một thanh kiếm đỏ rực bay đến, chặn lại những lưỡi kiếm đang chém về phía Kỳ Dụ.

 

Là Xích Tiêu kiếm.

 

Kỳ Dụ nhận ra ngay, vì trên đời này không có thanh kiếm nào lớn hơn Xích Tiêu cả—quá dễ nhận diện.

 

Nhìn theo hướng thanh kiếm bay đến, Kỳ Dụ thấy một bóng người đứng sừng sững, thân khoác kim bào chói lọi.

 

Phong Thanh Tiêu xuất hiện, gương mặt lạnh lùng quát lớn: "Dừng tay!"

 

Tiếng hét của hắn vang lên như sấm dậy, khiến tất cả hộ vệ giật mình, lập tức thu kiếm lại, lùi sang hai bên.

 

Kỳ Dụ thở phào, vừa vẫy tay vừa cười cợt: "Ta đã nói rồi, ta không phải người xấu mà."

 

Phong Thanh Tiêu nhìn y, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa bất lực: "Ngươi thật sự không thể nào bớt phiền toái được, đúng không, Kỳ Dụ?"

 

Kỳ Dụ nhân cơ hội chạy tới gần Phong Thanh Tiêu, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: "Ta nói này, Phong đại ca, ta còn tưởng phải vượt qua vùng bão mới tìm được ngươi, không ngờ lại tình cờ gặp nhau thế này!"

 

Phong Thanh Tiêu nhíu mày, bình thản đáp: "Tại hạ cũng đang định đến Thục Sơn tìm ngươi."

 

Kỳ Dụ nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Ngươi tìm được Trần Thuật rồi?"

 

Phong Thanh Tiêu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, đã tìm được."

 

Kỳ Dụ vui mừng như phát điên, gần như nhảy cẫng lên. Nhưng khác với niềm hân hoan của y, Phong Thanh Tiêu trông không có chút gì là phấn khởi. Sau một thời gian dài sống trong cảnh xa hoa phú quý, hắn không còn vẻ phong lãng tự tại ngày nào, thay vào đó là khuôn mặt đầy u sầu.

 

Kỳ Dụ nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ: Người đầu tiên ta gặp không thấy vui khi có tiền!

 

Phong Thanh Tiêu nói: "Tiểu hữu, người ngươi muốn tìm hiện tại không được tốt lắm. Trạng thái như thể mê man."

 

Kỳ Dụ giật mình: "Hả? Là sao?"

 

Phong Thanh Tiêu xoay người bước đi: "Ngươi theo ta vào xem thì sẽ rõ."

 

Hắn dẫn đường, Kỳ Dụ đi theo, vừa đi vừa tròn mắt ngạc nhiên. Y phải băng qua một cầu thang xoắn ốc bằng vàng óng ánh, mỗi bước đi lại bị các cửa sổ nạm đá quý phản chiếu ánh sáng làm chói mắt.

 

Nhân lúc Phong Thanh Tiêu không để ý, Kỳ Dụ còn toan lấy trộm vài viên đá quý, nhưng bị thị vệ trừng mắt khiến y phải ấm ức thả lại chỗ cũ.

 

Phong Thanh Tiêu nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ nhàn nhạt bảo: "Nếu tiểu hữu thích mấy món vật ngoài thân này, lát nữa ta có thể đưa ngươi đến kho báu của thuyền. Nơi đó có núi vàng, núi bạc, bảo vật đầy ắp, muốn lấy bao nhiêu thì lấy."

 

Kỳ Dụ nghe vậy, sửng sốt kêu lên:"Ta f*ck! Phong đại ca, ta sai rồi! Lần trước ta nói chuyện lớn tiếng là ta không đúng. Đại nhân ngươi đừng chấp tiểu nhân như ta. Từ nay về sau, ngươi chính là thân ca ca của ta!"

 

Phong Thanh Tiêu: "......"

 

Họ tiếp tục đi xuống cầu thang vàng lấp lánh, tiến vào một đại sảnh rộng lớn. Sàn nhà dát vàng, khắp nơi là bảo vật quý hiếm, ngay cả hoa trong chậu cũng là linh hoa hiếm thấy, làm linh khí trong thuyền dày đặc đến mức người thường cũng cảm nhận được.

 

Kỳ Dụ vừa bước vào đã cảm giác Ngọc Hành tự động hấp thu linh khí, sinh lực tràn đầy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

 

"Nơi này là thiên đường sao?" Y không nhịn được cảm thán.

 

Phong Tiếng Tiêu lắc đầu, thở dài: "Là địa ngục."

 

Kỳ Dụ ngạc nhiên: "Hả? Sao lại thế?"

 

Phong Thanh Tiêu không giải thích thêm, chỉ đưa y tới trước một cánh cửa lớn. Nhưng chưa kịp mở cửa, một nhóm thị nữ xinh đẹp, trẻ trung đã nhanh chóng chạy tới, đồng thanh nói: "Chủ nhân! Mở cửa là việc của chúng ta, ngài không cần tự tay làm bẩn đôi tay cao quý của mình!"

 

Phong Thanh Tiêu đành buông tay trong sự xấu hổ.

 

Khi cửa mở ra, hai người bước vào, Kỳ Dụ quay sang nhìn Phong Thanh Tiêu với vẻ khó hiểu: "Người khác có tiền thì vui vẻ lắm. Ngươi sao lại như chịu khổ thế này?"

 

Kỳ Dụ còn nhận ra Phong Thanh Tiêu có vẻ gầy hơn trước, cơ bắp săn chắc giờ biến mất, trông không còn sức sống.

 

Phong Thanh Tiêu không trả lời, chỉ tay về phía trước: "Ngươi muốn tìm người, gã đang ở đó."

 

Kỳ Dụ nhìn theo hướng chỉ, thấy Trần Thuật đang ngồi trước án thư, mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông như mất hồn.

 

Phong Thanh Tiêu đưa cho Kỳ Dụ một cái lệnh bài vàng, nói: "Vài ngày tới, phiền ngươi thay ta quản lý nơi này. Ta muốn nghỉ ngơi vài ngày với Tiểu Thư TV, thật sự quá mệt mỏi."

 

Kỳ Dụ cầm lệnh bài, mặt ngơ ngác: "A? Thật sự để ta chơi à?"

 

Phong Thanh Tiêu vẻ mặt chán nản: "Tiểu hữu, đừng vội mừng sớm. Sau vài ngày thể nghiệm, ngươi sẽ hiểu tại sao ta thống khổ thế này."

 

Kỳ Dụ: "......"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com