Khi Kỳ Dụ tỉnh lại lần nữa, y đang ở trong hình thái kiếm, được cất trong vỏ kiếm.
Y liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chiếc thuyền hàng đã tiến vào vùng trung tâm biển. Chỉ cần hai ngày nữa, thuyền sẽ đến Thục Sơn.
Dần dần, những ký ức không mấy tốt đẹp bắt đầu trỗi dậy. Toàn thân Kỳ Dụ – cả thanh kiếm – khẽ run rẩy.
Y nhớ lại, hình như ngày hôm qua mình đã..... Cắn Trương Giản Lan?
Sau đó thì sao?
Sau đó.... Đã xảy ra chuyện gì?
Một đôi mắt đỏ hưng phấn chợt loé lên trong đầu, Kỳ Dụ giật nảy mình, rốt cuộc vừa nãy nghĩ cái gì thế? Toàn bộ thân kiếm đỏ ửng như sắp bốc hơi.
Y trốn trong vỏ kiếm, tức giật hét ầm lên.
Trương Giản Lan mẹ nó chứ!
Ngươi là đồ bi ến thái, đại biế n thái.
Mà đại biế n thái kia vẫn nằm trên giường chưa tỉnh lại.
Kỳ Dụ thở phì phì hoá thành hình người tới gần Trương Giản Lan. Y giơ tay định giáng một cái tát thật mạnh vào mặt hắn. Thế nhưng, tay vừa giơ lên, nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, y chẳng thể nào hạ tay được.
Kỳ Dụ cúi đầu, vẻ mặt phức tạp.
Dù sao thì...... Cũng là mình chiếm tổ tu hú trước. Hơn nữa, Trương Giản Lan thích Ngọc Hành, không phải thích mình. Tất cả những gì Trương Giản Lan làm lúc này là vì sự cố chấp với thanh kiếm Ngọc Hành. Làm sao hắn có thể thật lòng thích mình – chỉ là một kiếm linh.
Thật ra hắn cũng chẳng biết gì cả.
Vì thế, đánh hắn như vậy thật sự không đúng.
Kỳ Dụ chậm rãi hạ tay xuống, nhưng trong lòng vẫn còn giận. Hành vi biế n thái của người này khiến y cảm thấy bị xúc phạm, suýt nữa thì hoài nghi cả nhân sinh. Nghĩ tới đây, y nảy sinh ý định trả thù, gõ một cái thật mạnh vào trán Trương Giản Lan, ra vẻ trừng phạt.
"Đúng là đồ đáng ghét."
Không ngờ lại khiến Trương Giản Lan tỉnh dậy.
Tên đó không chút do dự kéo y lên giường.
Kỳ Dụ hoảng sợ giãy giụa: "Trương Giản Lan, ngươi định làm gì!!"
Nhưng dù y có giãy thế nào cũng vô ích, Trương Giản Lan sức lực lớn đến mức một quyền có thể đánh chết một con trâu, bẻ cong cả một thanh linh kiếm... Kỳ Dụ hoàn toàn không địch lại, chỉ đành từ bỏ việc phản kháng, nằm im dưới thân hắn.
Hiện tại, trong đầu Kỳ Dụ toàn là những hình ảnh của đêm qua. Càng nghĩ, mặt y càng đỏ; càng nghĩ, tim y càng đập nhanh.
Y cảm giác như mình bây giờ chỉ cần nhìn thấy dây thừng thôi cũng sẽ lập tức sợ hãi.
Nhìn thấy Trương Giản Lan thì... nỗi sợ càng lớn hơn nữa.
Nhưng khi ánh mắt rơi vào chỉ số thiện cảm đã tăng đến 90 điểm vì sự tiếp xúc gần gũi này, Kỳ Dụ bỗng cứng đờ người.
Được rồi, nhịn một chút, chịu đựng là sẽ qua thôi. Chỉ cần nhẫn đến 100 điểm là có thể về nhà.
Y nhắm mắt lại, âm thầm chấp nhận số phận.
Ban đầu, y còn tưởng rằng Trương Giản Lan sẽ làm gì đó với mình...
Không ngờ đối phương chỉ quật cường vươn tay, dùng sức mở to hai mí mắt đang nhắm chặt của y, rồi trầm giọng nói: "Giúp ta xoa xoa, hơi đau."
Giọng nói của Trương Giản Lan vừa mới tỉnh ngủ khàn đặc, như thể lẫn một chút sỏi trong thanh âm, nhưng lại trầm ấm và cuốn hút đến lạ.
Kỳ Dụ cứng đờ người.
Trương Giản Lan nắm lấy tay y, đặt lên trán mình rồi nhẹ nhàng xoa. Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Kỳ Dụ, hắn lại nghiêng người đến gần, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Ngón tay thon dài của Trương Giản Lan lướt qua trước mắt, khiến Kỳ Dụ càng đỏ mặt, đầu óc lập tức rối tung lên. Thật ra, sau lúc đấy y đã tỉnh lại, nhưng thời gian đã quá muộn, cảm quan cũng không sai biệt lắm, muốn quên đi những hình ảnh kia..... Thật sự rất khó.
Điều khiến Kỳ Dụ bất ngờ nhất là, Trương Giản Lan dù đã rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, lại có thể kiềm chế đến mức này, không làm đến cùng. Y cứ nghĩ người này sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, phát điên mà làm liều. Nhưng ít nhất, Trương Giản Lan đã dừng lại đúng lúc, không khiến y phải chịu thêm tổn thương.
Kỳ Dụ không đáp lại, chỉ im lặng nằm đó.
Thấy vậy, Trương Giản Lan hít sâu một hơi, lại hỏi: "Em giận sao?"
Ái Kiếm luôn hoạt bát thường ngày giờ lại im lặng hoàn toàn, không nói một lời.
Mỹ nhân dưới thân không phản ứng, trong lòng Trương Giản Lan thoáng dâng lên một nỗi hoang mang. Hắn vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, giọng khàn khàn, trầm thấp như lời van nài: "Vợ của ta, nói chuyện với ta đi."
Dù là nói gì cũng được, chỉ xin đừng giữ im lặng mãi
Nói..... Nói cái gì cơ? Kỳ Dụ lúng túng, bản thân cũng không biết nên nói gì. Hiện giờ, y thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Trương Giản Lan. Chỉ cần liếc thấy là lập tức căng thẳng, tim đập loạn nhịp, và những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai kia lại ùa về.
Một lúc sau, không nghe được tiếng Kỳ Dụ trả lời, Trương Giản Lan khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy. Đôi mắt rũ xuống đầy cô đơn, hắn nói: "Vợ của ta, yên tâm. Lần này, trở về Thục Sơn, ta sẽ bế quan, cho đến khi tâm ma hoàn toàn tiêu trừ mới quay lại gặp em."
Hắn đã làm ra những chuyện như vậy, tâm ma không thể không tiêu trừ. Nếu không còn tâm ma, dường như hắn mãi mãi cũng không thể bước thêm một bước để đến gần Kỳ Dụ.
Kỳ Dụ cúi đầu, đôi mắt đen như mực đầy hoảng loạn, lí nhí nói: "Ngươi..... Ngươi định làm gì? Ta đâu có nói là không được!"
Hơn nữa, nếu ngươi đi bế quan mười ngày nửa tháng, ta phải làm sao bây giờ? Ai sẽ giúp ta tăng giá trị hảo cảm chứ!
Trương Giản Lan khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Kỳ Dụ suy nghĩ một lúc, rồi tự nhủ: Dù sao ngươi làm vì Ngọc Hành, ta cũng chỉ muốn về nhà. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ trả lại thân thể Ngọc Hành cho ngươi, còn ta thì vui vẻ trở về nhà. Đôi bên cùng có lợi, không ai phải đau đầu nữa.
"Được rồi! Làm đi, làm đi..." Kỳ Dụ như thể đã hạ quyết tâm. Y cởi áo khoác ra, mạnh tay ném xuống đất, dáng vẻ giống như anh dũng chịu chết, lớn tiếng nói, "Hiện tại làm luôn đi! Ai sợ ai chứ!"
Trương Giản Lan nhìn khuôn mặt ấm ức của Kỳ Dụ, lại liếc xuống chiếc áo khoác đang nằm trên mặt đất. Sau một hồi im lặng, hắn cúi người nhặt áo khoác lên, cẩn thận mặc lại cho Kỳ Dụ, rồi kiên nhẫn nói: "Vợ của ta, ta biết trong lòng em có ta... Nhưng không cần phải ủy khuất bản thân như vậy. Ta sẽ kiềm chế tâm ma, sẽ không ép buộc em làm điều em không muốn."
Nói xong, hắn lại xoay người định rời đi.
Kỳ Dụ hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống giường, hét lớn: "Trương Giản Lan, ngươi chạy cái gì! Đứng lại cho ta!"
Trương Giản Lan khựng lại: "......"
Kỳ Dụ chạy đến trước mặt hắn, hai tay chống eo, nghĩ một hồi. Có lẽ giọng điệu ban nãy của mình không tốt, khiến tên này hiểu lầm. Vì vậy, y hít sâu một hơi, hạ giọng, cố gắng nói bằng một thái độ dịu dàng hơn.
"Hiện tại ta long trọng mời ngươi cùng ta tham gia một trận tình cảm mãnh liệt, b ắn ra bốn phía, hai người cùng vận động, ngươi có muốn tham gia không?"
Y bổ sung trong lòng: Chúng ta đều có mục đích riêng, ngươi muốn Ngọc Hành, ta chỉ muốn về nhà. Hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Trương Giản Lan ngẩng đầu nhìn trời, im lặng hồi lâu, sau đó xoay người lại, nghiêm túc đáp một chữ: "Tới."
Có chuyện tốt như thế này, tại sao lại không tới?
Đạo trưởng kia vừa định tiến lên, Kỳ Dụ vội vàng giơ tay ngăn lại, nói: "Ngươi gấp cái gì? Chờ về rồi nói! Trên thuyền này nhiều người như vậy, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn cần thể diện!"
Hơn nữa, hôm qua giọng của mình đã bị nghe thấy rồi. Nếu không phải phản ứng nhanh, cố ý kêu thảm một chút, có lẽ đám đệ tử Thục Sơn đã sớm nhận ra điều bất thường.
Ánh mắt Trương Giản Lan lóe lên một tia hưng phấn vi diệu, khóe môi nhếch nhẹ: "Được, nghe theo em."
Kỳ Dụ: "......"
Thuyền đã tiến vào khu vực hải đảo của Thục Sơn.
Ước chừng chỉ cần thêm một đêm nữa là có thể đến nơi.
Hiện tại, Thục Sơn đang có tuyết nhỏ, thời tiết khá lạnh.
Ngọc Hành kiếm vốn không sợ nóng, chỉ sợ lạnh, dẫn đến việc Kỳ Dụ vừa vào khu vực này đã lạnh đến mức run cầm cập. Dù Trương Giản Lan đã chuẩn bị cho hắn đến ba tầng trong, ba tầng ngoài áo bông giữ ấm, nhưng vẫn không thể ngăn được cái rét.
Đêm đến.
Kỳ Dụ quấn chăn nằm trên giường, người run lên bần bật.
Trương Giản Lan ngồi bên mép giường, nhóm một bồn than củi sưởi. Hắn liếc nhìn Kỳ Dụ, trầm giọng nói: "Ráng chịu thêm chút nữa. Trở về ta sẽ dùng hồng thiết từ núi lửa rèn cho em một cái vỏ kiếm giữ ấm."
Hồng thiết từ núi lửa không chỉ vô cùng cứng rắn mà còn đặc biệt chống lạnh.
Dù vậy, Kỳ Dụ vẫn cảm thấy không tự nhiên khi phải đối mặt với Trương Giản Lan trong tình cảnh này. Y chớp mắt, hoảng hốt nói một câu: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Trương Giản Lan đưa cho Kỳ Dụ một bình nước ấm, giọng điệu vô cùng tự nhiên, "Em là vợ của ta, việc chăm sóc em là trách nhiệm của ta."
Hắn dừng lại một chút, như chợt nhớ ra điều gì, rồi tiếp lời: "Khi em còn là kiếm, ta cũng mỗi ngày đúng giờ bảo dưỡng em. Bây giờ em đã có thân thể, có cảm giác, tất nhiên ta cũng phải chăm sóc tốt cơ thể em."
Kỳ Dụ nghe mà chịu không nổi, liền kéo chăn trùm kín đầu, hét lên: "Ai nha! Ngươi đừng nói mấy lời ngọt ngấy như vậy nữa!"
Trương Giản Lan mà nói mấy câu như thế này? Quá không giống hắn rồi!
Thực ra, đúng là không phải Trương Giản Lan bình thường sẽ nói những lời này. Đây là kết quả sau khi hắn thỉnh giáo mấy kiếm tu đã thành thân, hỏi cách làm sao để lấy lòng bạn đời mà không khiến đối phương phản cảm.
Nhóm kiếm tu trẻ tuổi đã có kinh nghiệm lập tức đáp: "Phải biết làm nũng!"
Trương Giản Lan nhíu mày, mặt nghiêm lại: "Hoang đường!"
Lời của hắn khiến cả đám đệ tử giật nảy mình, vội vàng giải thích lại bằng cách khác dễ hiểu hơn: "Kiếm Tôn, ý đệ tử không phải làm nũng theo cách ngài nghĩ đâu. Chỉ là thỉnh thoảng nên nói vài lời ngọt ngào, dễ nghe, ví dụ như khen đạo lữ của ngài xinh đẹp, hay nói những câu ấm lòng... Ngài hiểu không?"
......
Trương Giản Lan cảm thấy mình đã hiểu tương đối. Nhưng dường như Ái Kiếm của hắn không phản ứng theo cách mà đám đệ tử kia miêu tả. Thay vì vui vẻ, Kỳ Dụ lại có vẻ đang trốn tránh hắn.
Chẳng hạn như bây giờ, người kia đã chui tọt vào chăn, chỉ để lộ một mảnh vải chăn che kín mít, không chịu ló đầu ra.
Trương Giản Lan nằm xuống bên cạnh, vốn định chui vào chăn cùng Kỳ Dụ, nhưng nghĩ đến việc tâm trạng Ái Kiếm có thể chưa ổn định, hắn chỉ nhẹ kéo một góc chăn đắp lên bụng, rồi trầm giọng nói: "Vợ, ngày mai chúng ta sẽ đến nơi."
Từ trong chăn, một giọng nói ủ rũ vọng ra: "Ừm."
Trương Giản Lan: "Ừ, ngủ sớm đi."
Kỳ Dụ: "Ừm."
Trương Giản Lan: "......"
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Nửa canh giờ sau, khi Kỳ Dụ đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, giọng nói bất ngờ của Trương Giản Lan vang lên: "Ta cảm thấy mông của vợ ta thật sự rất đẹp."
Kỳ Dụ lập tức bị đánh thức, còn chưa kịp phản ứng thì Trương Giản Lan lại tiếp lời, giọng điệu rất nghiêm túc: "Đây là cái mông đẹp nhất mà ta từng thấy trên thế gian này."
Kỳ Dụ: "......"
Trương Giản Lan càng nói càng hứng khởi: "Em thấy sao, vợ của ta."
Kỳ Dụ ngồi bật dậy, mặt tối sầm: "Ngươi có định ngủ hay không?"
"......" Trương Giản Lan lập tức nhắm mắt, trả lời rất đỗi bình thản, "Ngủ."
Hắn vốn chỉ muốn khen ngợi thật lòng, mỗi câu đều xuất phát từ tâm. Nhưng sao vợ mình càng ngày càng khó chịu với hắn?
Hửm....... Chẳng lẽ những chiêu trò mà đệ tử bày cho lại không có chút tác dụng nào?
......
Sau hai canh giờ, chậu than đã cháy rực, ánh lửa tràn đầy.
Kỳ Dụ cuối cùng cũng chịu thò đầu ra khỏi ổ chăn.
Y liếc nhìn Trương Giản Lan.
Vị đạo trưởng kia cuộn mình trong chăn, nằm ngay ngắn, tĩnh lặng như người đã mất.
Kỳ Dụ lúc này mới nhận ra rằng mình đã cuốn hết chăn lại. Y lập tức cạn lời, trong lòng nghĩ: Trời lạnh như vậy, làm sao hắn có thể chịu được mà không hé răng than một câu? Dù gì cũng phải nói một tiếng chứ!
Cạn lời xong, y hậm hực đẩy một nửa chăn qua, đắp lên người Trương Giản Lan. Kỳ Dụ nghĩ rằng đạo trưởng đã ngủ say, nên cũng định nhắm mắt ngủ. Nào ngờ vừa khép mắt lại, hắn đã nghe thấy giọng nói vang lên: "Em thật tri kỷ, lòng ta thật ấm áp."
Kỳ Dụ: "......"
Thề có trời, buồn nôn quá! Ai dạy hắn nói thế hả trời?
Trương Giản Lan im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng: "Nếu vẫn còn lạnh, chi bằng vào lòng ta, ôm một cái sẽ không lạnh nữa."
Kỳ Dụ: "......"
Y trở mình, nhìn về phía Trương Giản Lan.
Ánh lửa từ chậu than chiếu lên gương mặt tuấn tú của vị đạo trưởng, phủ lên đó một lớp sáng nhàn nhạt.
Trương Giản Lan nhắm mắt, không rõ là đã ngủ hay chưa.
Kỳ Dụ trằn trọc một lúc, cuối cùng vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, ngập ngừng nói: "Hay là..... Thử chút đi. Ngươi..... Hôn ta trước đi..... Để ta làm quen một chút. Nếu không, đến lúc đó, ta sợ mình không kiềm được mà sẽ đánh ngươi..."
Lời vừa dứt, Trương Giản Lan lập tức đáp lại, ngắn gọn nhưng đầy quả quyết: "Được."
Dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người, đè Kỳ Dụ xuống dưới. Toàn bộ quá trình chỉ mất đúng một giây, nhanh đến mức Kỳ Dụ còn chưa kịp phản ứng.
Trương Giản Lan cúi đầu, ra vẻ như muốn hôn thật.
Kỳ Dụ vội vàng đưa tay chặn lại đôi môi đang nóng lòng đó, cả người căng thẳng không chịu được, câm nín nói: "Ta vừa nói vậy, ngươi liền làm thật sao? Ngươi đúng là không chần chừ chút nào!"
Trương Giản Lan khẽ thở hắt ra một hơi, hắn cũng đang rất hồi hộp, nhỏ giọng đáp: "Ta đợi cả nửa đêm rồi, chỉ chờ em chịu mở miệng."
Kỳ Dụ: "......"
Trương Giản Lan thấp giọng hỏi, giọng điệu dịu dàng nhưng vẫn mang chút căng thẳng: "Em còn muốn thử không?"
Kỳ Dụ ngần ngừ một lúc, ngón tay nhỏ buông thõng, gối đầu bị nắm chặt hơn. Sau cùng, y khó khăn mở miệng, lí nhí trả lời: "Thử..... Thì thử..."