Trương Giản Lan cười, nụ cười ấy khiến da đầu y tê dại.
Nghe thấy đối phương nói muốn coi mình như phạm nhân, Kỳ Dụ sợ đến mức nuốt nước bọt cái "Ực," vội vàng tự minh oan: "Ta...... Ta không phải phạm nhân, ta có chìa khóa!"
Nói xong, y lôi chìa khóa ra, bước tới cửa lao, chuẩn bị mở khóa. Chìa khóa vừa được c ắm vào ổ, Kỳ Dụ bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Giản Lan. Y thấy vị đạo trưởng kia đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt đó, thoạt nhìn thì hiền hòa, khóe miệng còn có một nụ cười nhạt, trông thật phúc hậu và vô hại. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rõ gân xanh trên trán Trương Giản Lan đang nổi lên, cùng với những ngón tay phía sau lưng nôn nóng cử động.
Kỳ Dụ cứng người: Nguy rồi.
Thế là, y quyết đoán rút chìa khóa ra, cất lại vào túi.
Trương Giản Lan mở miệng, giọng đều đều: "Vì sao không ra?"
Ngươi thử nói xem! Kỳ Dụ ngồi xổm xuống góc tường, tựa như đang co rúm lại: Cái người này nhìn như muốn ăn thịt người, ai mà dám ra ngoài chứ!
"Ta.... Ta cảm thấy ở trong này vẫn thoải mái hơn một chút..."
Trương Giản Lan hạ giọng: "Ở trong đó chờ bị phạt à?"
Kỳ Dụ: "......"
Bên cạnh, một kiếm tu chấp pháp vừa nghe đã xen vào: "Kiếm Tôn cần đệ tử hỗ trợ không?"
Trương Giản Lan tựa người vào tường, mệt mỏi xoa xoa ấn đường: "Đi rót cho ta ly trà."
Những ngày tìm kiếm Kỳ Dụ đã khiến hắn gần như kiệt sức, tinh thần cũng sa sút không ít.
"Vâng." Kiếm tu đáp rồi rời đi.
Trương Giản Lan nheo đôi mắt vàng sâu thẳm nhìn vào trong nhà giam, nơi Kỳ Dụ đang khép nép. Tiểu mỹ nhân kia rõ ràng vô cùng căng thẳng, đứng ngồi không yên. Mỗi lần bị ánh mắt hắn nhìn trúng, lại co rụt vào góc như con thỏ nhỏ giật mình.
Hắn là sài lang hổ báo à?
Sao phải sợ hắn đến mức ấy?
Hàng lông mày của Trương Giản Lan nhíu lại, gần như thành chữ xuyên 川.
Trong tầm mắt, hắn thấy mỹ nhân kia đã xoay người, ngồi xổm trong góc, dường như đang làm gì đó. Đệ tử lúc này bưng trà tới, Trương Giản Lan nhận lấy, rồi cả hai lặng lẽ đứng đó, dõi theo hành động của Kỳ Dụ.
......
Kỳ Dụ đang đào tường.
Y nghĩ: Cánh cửa sắt này vô cùng chắc chắn, ngay cả Trương Giản Lan muốn phá cũng cần chút thời gian. Nhưng góc tường này mỏng hơn, dựa theo quan sát ban đầu của y, chỗ này nếu thông được sẽ dẫn đến một đường hầm khá xa.
Nhân lúc này đào một cái lối thoát, chắc là kịp chạy trốn.
Y lục lọi trong người, lôi ra cái gì đó. Sau một hồi mò mẫm, y rút ra một cái thìa. Trước mắt có mỗi công cụ này thì đành dùng thôi.
Đừng coi thường cái thìa này, tốc độ đào đất của y khá nhanh. Chỉ một lát, một cái hố nhỏ đã xuất hiện. Nếu cho y thêm chút thời gian, chắc chắn có thể đào thông.
Kỳ Dụ tập trung đào đến mức bụi đất bay loạn xạ.
Cảnh tượng này khiến kiếm tu bên ngoài ngỡ ngàng đến há hốc mồm, phẫn nộ chỉ thẳng vào trong: "Kiếm Tôn, thằng nhóc kia dám vượt ngục ngay trước mặt chúng ta!"
Thật là coi trời bằng vung! Quá vô pháp vô thiên! Cần phải dạy dỗ nghiêm khắc!
Trương Giản Lan bình thản nhấp một ngụm trà, không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đệ tử rồi hỏi: "Y đang đào sang đâu?"
Đệ tử ngẩn người, đáp: "Một cái nhà giam khác."
Trương Giản Lan: "......"
Kỳ Dụ hì hục đào bức tường một hồi lâu, cuối cùng cũng đục thủng được. Không chút do dự, y chui qua ngay, nhưng vừa luồn được nửa người, y phát hiện mình không thể tiến thêm nữa. Nhìn xuống xem xét, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng—vấn đề là..... Cái mông bị kẹt lại.
"......" Chết tiệt.
Đúng lúc này, một đôi chân thon dài, thẳng tắp xuất hiện trước cửa lao. Những bước chân ấy ung dung mà không chậm chạp, thong dong mà không vội vã, dừng lại cách chỗ y không xa.
Kỳ Dụ ngây người, há hốc mồm, từ từ ngẩng đầu lên. Đập vào mắt y là khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm của Trương Giản Lan.
Kỳ Dụ giật mình nhận ra mình đã đào nhầm chỗ! Đằng sau bức tường này hóa ra lại là một phòng giam khác! Y nhớ sai hướng rồi! Đường hầm đúng ra phải nằm ở bức tường đối diện!
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Kỳ Dụ cứng đờ, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Thật..... Thật ngại quá."
Nói xong, y vội vàng vùng vẫy, cố gắng rụt người trở lại. Y dồn hết sức, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ, nhưng thử mãi vẫn không thoát ra được. Cuối cùng, y kiệt sức, nằm bẹp xuống đất. Cảnh tượng không thể nào xấu hổ hơn.
Y nghĩ đến việc hóa hình trở lại kiếm để thoát thân, nhưng đáng tiếc kỹ thuật hóa hình của y vẫn còn chưa thành thục. Sau nhiều lần thử đi thử lại, y vẫn không thể biến được.
Dù vậy, y vẫn nên cảm thấy may mắn vì Trương Giản Lan đang đứng trước mặt. Nếu đối phương đứng phía sau, tình huống sẽ còn thảm hơn. Bởi vì... Không có người nam nhân nào có thể cưỡng lại một đôi "Đào mật" đong đưa ngay trước mắt, Trương Giản Lan cũng không ngoại lệ.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là, người đó phải là người mà hắn có cảm tình. Nếu không, cho dù "Đào mật" kia có đong đưa thế nào, trong mắt Trương Giản Lan cũng chỉ là một miếng thịt vô vị mà thôi.
Trương Giản Lan đứng giữa căn phòng giam, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Ánh mắt hắn liếc qua những dụng cụ tra tấn treo trên tường.
Bên cạnh hắn, một đệ tử chấp pháp trông có vẻ chính trực đang nghiêm túc giới thiệu từng loại dụng cụ.
Ánh mắt Trương Giản Lan dừng lại trên những món dụng cụ đủ màu sắc và kiểu dáng. Cuối cùng, hắn chọn lấy một cây roi da, cầm trên tay, quan sát kỹ lưỡng.
Thật đúng là biết chọn—hắn chọn ngay cây roi đau nhất trong số đó.
"Kiếm Tôn, cái này tốt!" Đệ tử bên cạnh bước tới, hào hứng nói, "Đây là thần khí trấn ngục, được sử dụng phổ biến trong lao ngục. Chỉ cần một roi quất xuống, da thịt chắc chắn trầy xước, máu cũng không tránh được mà đổ!"
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Kỳ Dụ, thấy Kỳ Dụ hoảng loạn bất an, liền nói tiếp: "Đặc biệt, roi này rất hiệu quả khi dùng để đánh mông. Vì mông là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể, phạm nhân chịu không nổi sẽ nhanh chóng khai báo!"
Trương Giản Lan nghe vậy, khẽ nhướng mày, như thể vừa học được một kiến thức mới: "Thì ra là vậy."
Kỳ Dụ: "Ta...... Ta cảm ơn ngươi."
May thay, Trương Giản Lan không phát rồ mà cầm roi đánh y. Thay vào đó, hắn đặt cây roi xuống, rồi nhặt lên một món hình cụ khác — Một chiếc lông vũ...
"Chiếc lông vũ này có tác dụng gì?" Trương Giản Lan lẩm bẩm.
Lập tức, đệ tử bên cạnh phấn khích: "Hỏi rất hay, Kiếm Tôn!"
Hắn bước tới một chiếc giường sắt trong phòng, trang trọng giới thiệu: "Chiếc lông vũ này tuy nhỏ, nhưng khi kết hợp với chiếc giường có thể khóa chặt phạm nhân, nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn!"
"Cụ thể thế nào?" Trương Giản Lan bắt đầu có hứng thú.
Đệ tử cầm một chiếc lông vũ khác, bước tới trước mặt Kỳ Dụ, quẹt nhẹ vào người y. Ngay lập tức, Kỳ Dụ bật cười khanh khách, ngứa ngáy đến không chịu nổi.
Sau đó, đệ tử thu chiếc lông vũ lại, nghiêm túc giải thích: "Cách này rất hiệu quả với phạm nhân nhạy cảm. Chỉ cần trói họ lên chiếc giường sắt này, khóa chặt tứ chi, rồi dùng lông vũ quét vào những chỗ nhạy cảm, họ sẽ không chịu nổi mà bật cười. Cười đến toàn thân rã rời, bụng đau nhức, cuối cùng sẽ không còn sức kháng cự và phải tự khai nhận!"
Trương Giản Lan liếc nhìn Kỳ Dụ, nhưng không nói gì.
Kỳ Dụ thì sợ xanh mặt.
Trương Giản Lan đặt chiếc lông vũ xuống, lần này lại cầm lên một đôi còng tay. Trong số các hình cụ, có vẻ như hắn hứng thú với món này nhất.
Tuy nhiên, đệ tử chấp pháp lắc đầu, giải thích: "Đây là dụng cụ nhỏ, chỉ dùng để kiềm chế tay phạm nhân, ngăn họ phản kháng. Tác dụng không lớn lắm. Nếu Kiếm Tôn muốn, hãy xem qua món khác."
Hắn chỉ về phía một chiếc ghế nhọn đầy gai: "Ví dụ như chiếc ghế hùm trấn ngục này. Theo các trường hợp thực tiễn, không phạm nhân nào có thể chịu đựng được món này. Hiệu quả vô cùng tốt."
Kỳ Dụ nghe đến đây, tức giận hét lên: "Mẹ kiếp!"
Đệ tử chấp pháp lập tức cau mày, thuận tay nhặt một quả cầu sắt nhỏ trên bàn đưa cho Trương Giản Lan, nghiêm túc đề nghị: "Kiếm Tôn, phạm nhân này nói năng thô t ục, thật khó thuần phục. Để tránh y mắng ngài trong lúc chịu hình, đệ tử khuyên ngài nên nhét quả cầu này vào miệng y. Như vậy, y sẽ không nói được, ngài cũng không phải chịu phiền lòng."
Kỳ Dụ không ngừng chửi: "Cái đồ...!"
Đệ tử chấp pháp tức giận: "Kiếm Tôn, ngài xem y kìa!"
Trương Giản Lan hờ hững liếc nhìn, nhẹ nhàng xua tay: "Ngươi ra ngoài canh cửa, đừng để ai vào."
"Vâng."
Đệ tử tuân lệnh rời đi. Trước khi đi, hắn còn ném cho Kỳ Dụ một ánh mắt lạnh lùng, như muốn nói: Đợi đấy, rồi sẽ biết tay ta!
Khi hắn vừa đi khỏi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Trương Giản Lan quay sang nhìn Kỳ Dụ.
Kỳ Dụ cũng ngẩng lên nhìn hắn.
Trương Giản Lan buông quả cầu sắt trong tay, giọng nói lạnh lùng, có chút tức giận: "Em có biết ta đã tìm em bao lâu không?"
Kỳ Dụ hiểu rõ, chỉ cần nghĩ một chút là biết người này chắc chắn đã lục tung cả Thục Sơn, không chừa một ngóc ngách nào. T đoán, nếu hôm nay còn không tìm được mình, có lẽ Trương Giản Lan sẽ phá nát cả Thục Sơn.
Dĩ nhiên, y không thể thừa nhận điều này, vì nếu thừa nhận, y chẳng khác nào đang tự thú, mà điều đó có nghĩa là sẽ phải ngồi lên chiếc ghế hùm.
Vì vậy, y giả ngu: "Ta...... Ta không biết đâu. Ta chỉ bay ra ngoài chơi, quên mất thời gian và cũng quên không báo với ngươi. Nếu biết ngươi tìm ta, chắc chắn ta sẽ bay về ngay để nói với ngươi."
Hiện giờ không còn nhà giam bảo hộ, y chẳng còn tự tin như trước, sự kiêu ngạo trước đây giờ chỉ còn lại chột dạ.
Trương Giản Lan đưa bàn tay lớn ra, giống như che lấp bầu trời, áp xuống.
Kỳ Dụ sợ hãi vội vàng ôm đầu, nói liên tục: "Ta sai rồi, ta sai rồi! Ta sẽ không làm nữa! Ta không cần roi da, không cần ngứa cào, cũng không cần ngồi ghế hùm đâu! Ngươi tha cho ta đi, đừng làm ta bị thương, người bị đau sẽ là ngươi chứ không phải ta!"
Y nói xong, vẫn thở hổn hển.
Nhưng không có bất kỳ hình phạt nào tàn nhẫn như y tưởng.
Trương Giản Lan chỉ đơn giản duỗi tay ra ấn vào mặt tường, dùng một chút sức, ngay lập tức, một lỗ hổng xuất hiện. Hắn nói: "Phòng giam này hẳn là đã bỏ hoang lâu rồi, rất cũ rồi."
Khi từng mảnh đá rơi xuống, Kỳ Dụ bò ra khỏi cái lỗ, chuẩn bị tiếp tục đi theo hướng bên kia.
Nhưng y vừa mới di chuyển thì cảm thấy cổ tay phải mình lạnh toát, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị còng tay lại. Y quay đầu nhìn Trương Giản Lan, thấy đối phương cũng đang nhìn chằm chằm mình, hắn cất giọng trầm thấp mà dễ nghe: "Cùng ta trở về."
Trương Giản Lan định mở còng tay bên kia ra, vốn là định trói vào Kỳ Dụ để thẩm vấn. Nhưng không ngờ, mỹ nhân này lại kịch liệt phản kháng, khiến việc thao tác trở nên lộn xộn. Kết quả, trong một khoảnh khắc sơ ý, chiếc còng lại khóa chặt ngay trên tay trái của hắn.
Một tiếng "Cạch" vang lên.
Cả không gian trở nên yên tĩnh.
Kỳ Dụ: "......"
Trương Giản Lan: "......"
Hai người nhìn nhau, sự im lặng thật khó xử.
Kỳ Dụ đứng ngồi không yên, gấp gáp nói: "Ngươi làm gì vậy, mau cởi nó ra đi!" Y không muốn bị còng chung với Trương Giản Lan.
Trương Giản Lan trầm mặc một lát, rồi nói: "Ta sẽ không mở."
Kỳ Dụ: "Vậy mau gọi người tới đây đi!"
Trương Giản Lan: "Vừa rồi ta đã sai người đi ra ngoài canh, không có lệnh của ta, hắn sẽ không vào."
Kỳ Dụ không còn cách nào, đành phải ra sức gõ cửa nhà giam.
Khi y phát hiện cửa đã bị khóa, y nhìn về phía Trương Giản Lan, còn chưa kịp hỏi gì thì đã nghe Trương Giản Lan nói: "Ta không có chìa khóa."
Kỳ Dụ mím môi, bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, ta đi qua bên kia mở cửa."
Y cúi người, chui vào cái lỗ không lớn không nhỏ, nhưng y không chui qua được, do vướng cái còng tay.
Vì thế, Kỳ Dụ hất đầu ra hiệu cho Trương Giản Lan.
Trương Giản Lan không chút thay đổi, sống lưng thẳng tắp.
Bất đắc dĩ, Kỳ Dụ nắm lấy góc áo Trương Giản Lan, kéo nhẹ: "Ngươi thất thần làm gì vậy? Mau chui qua đi!"