Tin tưởng vào lời nói của Tô Vân Khanh, Tiêu Tế nghiêng đầu, đưa mũi ngửi thử trên vai mình.
Nhưng không ngửi thấy gì cả.
Tiêu Tế ánh mắt trầm xuống, quay lại nhìn cậu, nói: "Lại lừa người. Ta đâu bao giờ dùng hương liệu này."
Chỉ có mùi hương nhẹ nhàng của hương giáng chân, nhưng hương đó thực sự rất bình thường, Tô Vân Khanh lại có mũi rất tinh, mỗi lần phối hương đều phải dùng những loại nguyên liệu quý giá, sao có thể nghĩ mùi hương giáng chân lại dễ chịu? Chắc chắn là nói dối.
Tô Vân Khanh nhìn thấy biểu cảm này của Tiêu Tế, ngược lại cũng không vội vàng, suy nghĩ một lát rồi cười nhẹ, khẽ hỏi: "Vậy phu quân, có thấy em thơm không?"
Tiêu Tế nghẹn lời.
Y thực sự cảm thấy Tô Vân Khanh thơm.
Nhưng—
"Em cả ngày bày biện hương liệu, trên người có hương cũng là điều tất nhiên."
Hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ rung, một lúc sau, cậu khẽ thở dài: "Xem ra, tình ý phu quân dành cho em vẫn không bằng em đối với phu quân."
Tiêu Tế sững người.
Không rõ Tô Vân Khanh lấy đâu ra kết luận vô lý như vậy, theo bản năng liền phản bác: "Rõ ràng là phu quân, ngày ngày trêu chọc em, lời nói chưa bao giờ thật lòng—"
"Phu quân," Tô Vân Khanh chậm rãi lên tiếng, "chàng cảm thấy, khi em mất trí nhớ, em có phải rất nhiệt tình với chàng không?"
Tô Vân Khanh không nhắc thì còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt Tiêu Tế liền trở nên âm trầm hơn, ánh mắt lạnh xuống, bàn tay đang nắm cổ tay hắn cũng không kìm được mà siết chặt thêm vài phần: "Chuyện ấy ta còn chưa tìm em tính sổ, em lại dám tự mình nhắc đến trước?"
Tô Vân Khanh vẫn không hoảng loạn, chỉ khẽ mỉm cười, thong thả hỏi: "Nhưng mà phu quân, chàng đã từng thấy em đối với nam nhân khác nhiệt tình như vậy bao giờ chưa?"
Tiêu Tế: ?
"Lúc em mất trí nhớ, ngay cả khi chưa từng gặp qua phu quân, em đã thích phu quân đến vậy. Phu quân còn nghi ngờ em dối trá, lẽ nào như vậy là công bằng sao?"
"Ngược lại là phu quân, suốt ngày nghi ngờ em, thật khiến lòng em đau đớn."
Tiêu Tế nhất thời nghẹn lời, bị mấy câu ngụy biện của Tô Vân Khanh nói đến mức không thể phản bác.
Y mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, biết rõ Tô Vân Khanh đang ngụy biện, nhưng... lại không tìm ra được chút sơ hở nào.
Thấy sắc mặt Tiêu Tế thoáng lộ vẻ do dự, Tô Vân Khanh liền khẽ cong môi cười, rồi cố sức nhích người dậy một chút, bàn tay còn lại – bàn tay không bị khống chế – nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tế, từ tốn trượt dần lên gò má lạnh lùng mà tuấn mỹ kia, dịu dàng nói: "Dù phu quân nghĩ gì, trong lòng em vẫn luôn thật tâm thích phu quân. Nếu em thật sự chỉ nhìn vào dung mạo, thì Lạc Ngọc Kinh hay Văn Thương Sóc cũng đâu thua phu quân bao nhiêu? Em nếu chỉ xem trọng ngoại hình, nào cần phải treo mình mãi trên một cái cây là phu quân chứ, đúng không?"
Ngón tay của Tô Vân Khanh ấm áp mà mềm mại, như lụa là trơn mịn, thế nhưng lời nói ra lại khiến Tiêu Tế không khỏi khựng người.
Chốc lát sau, y chăm chú nhìn sang, giọng lạnh đi: "Em còn dám nghĩ đến người khác?"
Tô Vân Khanh tỏ vẻ vô tội, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Tiêu Tế, ánh mắt dừng lại trên đường nét cằm góc cạnh như điêu khắc và đôi môi mỏng lạnh lùng ấy, khẽ cười nói: "Phu quân thật là bá đạo, bao nhiêu người từng thích em như vậy, đến nghĩ một cái cũng không được sao?"
Tiêu Tế lạnh mặt: "Không được nghĩ."
Tô Vân Khanh nhướng mày: "Vậy phu quân cũng không được nghi ngờ em."
Tiêu Tế lại chau mày, hiển nhiên cảm thấy cuộc mặc cả này cực kỳ vô lý, mà y còn không cãi lại được.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tô Vân Khanh lại tiến sát thêm mấy phần, hơi thở phả nhẹ bên má y, môi gần như dán lên khóe môi Tiêu Tế, giọng nói mềm mại như nước: "Phu quân thực sự đừng oan uổng em... Em thật tâm thích phu quân, thích gương mặt của phu quân, thích hương thơm của phu quân, thích mọi thứ của phu quân... mới có thể không kìm được lòng mình mà rơi vào lưới tình như vậy."
Một Tô Vân Khanh như thế này, chỉ cần hơi hé môi, Tiêu Tế liền cảm thấy cả người như tê rần.
Khác với Tô Vân Khanh lúc mất trí nhớ kia – nóng bỏng, thẳng thắn, không chút giấu diếm – thì Tô Vân Khanh lúc này lại khéo léo đến đáng sợ, nắm chặt được cái độ giằng co vừa phải giữa tiến và lùi. Như gần mà xa, như xa mà gần, câu dẫn người ta đến mức tâm hồn bốc cháy, bản thân lại cứ như chẳng có chuyện gì.
Giống như lúc này— Tô Vân Khanh vừa nói xong, vậy mà không hề hôn y lấy một cái, chỉ hơi cụp mắt, liền định lui về sau.
Tiêu Tế sao có thể nhịn được nữa?
Ý định trừng phạt khi nãy đã sớm bị quẳng ra sau đầu. Tiêu Tế hô hấp dồn dập mấy lần, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy chiếc cằm thanh tú đang định rời đi kia.
Ép Tô Vân Khanh phải ngẩng đầu nhìn y.
Mắt đối mắt, ánh đào hoa dài và hẹp của Tô Vân Khanh ngập đầy tiếu ý, thâm tình dường như có thể hóa thành tơ mà quấn lấy người.
Tiêu Tế hạ mi, từ làn mi đen dài của Tô Vân Khanh nhẹ nhàng lướt nhìn xuống – sống mũi trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ hồng như hoa đào mới hé.
Cuối cùng, tại nơi hơi thở ấm áp phả ra từ đôi môi ấy, ánh mắt y thoáng chần chừ chốc lát, rốt cuộc vẫn nhịn không được, mạnh mẽ nghiêng đầu hôn xuống.
Tô Vân Khanh theo thế ngửa cổ lên, quỳ thẳng gối, từ tốn đón lấy nụ hôn kia, phối hợp một cách bình thản tự nhiên.
Cùng lúc đó, bàn tay Tiêu Tế cũng ôm chặt lấy thắt lưng mềm mại của cậu, từng chút từng chút, siết chặt lại, đến khi cảm nhận được hơi ấm nơi lớp vải mỏng manh bên dưới truyền đến, mới chịu dừng tay.
Màu đen và trắng—hai sắc thái rõ rệt nhất—giờ đây lại đan quyện vào nhau giữa tầng tầng lớp lớp sắc đỏ thẫm trên chiếc giường lớn.
Màn lụa bị gió thổi lay động, chầm chậm tung lên rồi lại buông xuống, như có như không, lượn lờ phủ xuống hai người, phủ thành một cõi riêng đầy mê hoặc.
Cả gian phòng chìm trong một mảnh đỏ au.
*
Đêm đó.
Tiêu Tế vấn tóc gọn gàng, khoanh chân ngồi trên đệm tròn đối diện giường, giữa mi tâm mang theo vài phần u sầu, kiếm mày khẽ nhíu, thần sắc lộ rõ đăm chiêu.
Mỗi lần gặp phải loại tình huống này, y cuối cùng đều bị Tô Vân Khanh trêu đến mức "cao cao giơ lên, nhẹ nhẹ buông xuống", đợi đến khi hậu tri hậu giác phát hiện bản thân bị lừa thì đã mềm lòng, chẳng còn phát hỏa được.
Huống chi hiện tại, Tô Vân Khanh đang nằm nghiêng trên giường, cúi người vấn tóc. Gương mặt trắng mịn như ngọc còn mang theo vài phần ửng đỏ lặng lẽ, tóc dài như mực buông xõa bên vai, mềm mại rủ xuống, vắt qua bắp chân thon thả đang nửa quỳ gối.
Tóc thì đen như dạ, da lại trắng như tuyết, đôi môi mỏng mang sắc đào non nhàn nhạt.
Giống như tinh linh thuần khiết nhất được thiên địa dưỡng thành, bất nhiễm phàm trần.
Khiến người ta không đành lòng trách phạt.
Tiêu Tế một bên ngồi vận công điều tức, một bên vẫn không kiềm được liếc mắt nhìn người kia thêm một cái.
Tâm tình trách cứ Tô Vân Khanh, chẳng biết từ lúc nào, đã hóa thành một dòng chảy dịu dàng yên lặng len lỏi trong lòng.
Nghĩ lại cũng phải, bên cạnh có một giai nhân tuyệt sắc như vậy, còn có thể thật sự nhẫn tâm trách phạt được sao?
Huống chi lời Tô Vân Khanh nói cũng không sai—khi ấy cậu vốn có rất nhiều lựa chọn, vậy mà cuối cùng lại chọn y. Nếu nói hoàn toàn không mang theo chút tình ý nào, đến chính Tiêu Tế cũng chẳng tin được.
Thôi thì cứ vậy đi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tế lại lần nữa phát huy khả năng tự dỗ dành mình rất cao siêu, không mấy chốc đã dẹp yên được mớ cảm xúc giằng co trong lòng, bình thản như thường.
Đúng lúc đó, Tô Vân Khanh ngẩng mắt, mang theo ý cười nhìn Tiêu Tế một cái.
Bốn mắt giao nhau, tim Tiêu Tế khẽ run lên một nhịp. Nhưng ngay sau đó, y liền chau mày, làm bộ như vô ý hỏi: "Em lại sao vậy?"
Tô Vân Khanh thong thả đáp: "Em nhìn phu quân thôi. Phu quân đẹp quá."
Tiêu Tế: ...
Lập tức quay mặt đi chỗ khác, không nói lời nào.
Chỉ là Tô Vân Khanh vẫn như cũ tự tại ngắm nhìn hắn thêm chốc lát, rồi bất chợt lên tiếng: "Phu quân, phương pháp đó chàng đã nghiên cứu xong chưa? Hôm khác liệu có thể giúp ca ca một lần thử xem?"
Nghe đến chính sự, Tiêu Tế mới hoàn hồn, trầm mặc một khắc, sau đó đáp: "Hẳn là không có vấn đề gì. Rất an toàn."
Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."
Tiêu Tế lúc này vô thức liếc nhìn sang, thấy nơi khoé môi Tô Vân Khanh vẫn đọng lại ý cười dịu dàng, ấm áp mà an tĩnh, trong lòng khẽ chấn động, không biết vì sao, lại sinh ra đôi chút ngưỡng mộ Tô Vân Lam.
Ngưỡng mộ hắn... có thể được Tô Vân Khanh toàn tâm toàn ý đối đãi như vậy.
Chỉ là, ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, Tiêu Tế vẫn còn giữ được sự tỉnh táo. Y hiểu rõ, có một số chuyện... vốn không thể lẫn lộn, càng không thể so bì.
Ngược lại, chính sự tỉnh táo này lại khiến tâm y lặng đi đôi chút.
Tiêu Tế biết rõ, Tô Vân Khanh là người có tình có nghĩa, chỉ là tính tình có phần nghịch ngợm, thích chọc ghẹo y đôi chút. Những điều từng khiến y không vui, giờ nghĩ lại cũng dễ dàng bao dung hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Tiêu Tế rốt cuộc cũng hoàn toàn buông bỏ, nhẹ nhõm cất đi những nghi kỵ. Y lại lần nữa nhìn về phía Tô Vân Khanh, cất tiếng hỏi: "Chờ sau khi Hàm Chu hồi phục, em có tính toán gì không?"
Tô Vân Khanh ánh mắt khẽ động, ngược lại hỏi: "Phu quân thì sao? Phu quân có dự định gì không?"
Tiêu Tế trầm ngâm một lát, mới đáp: "Vì Hàm Chu, chúng ta đã lưu lại giới diện này quá lâu rồi. Em có muốn trở về thượng giới, hoặc... về thăm lại thế giới trước kia mà em từng ở không?"
Tô Vân Khanh khựng lại trong thoáng chốc, rồi cong cong chân mày, khẽ nhoẻn miệng cười: "Được thôi, phu quân muốn hiểu rõ em hơn, em vui lắm."
Tiêu Tế không nhịn được mà khẽ ho một tiếng, rồi lên tiếng: "Vậy đến lúc ấy... Hàm Chu sẽ ở lại nơi này, hay đi cùng chúng ta?"
Tô Vân Khanh trầm ngâm chốc lát, rồi đáp: "Đi cùng luôn đi. Tốt nhất là mời cả Bạch Hổ tiền bối và Chu Minh tiền bối theo nữa. Chúng ta lúc không có thời gian trông nom, còn có họ giúp chăm sóc Hành nhi."
Tiêu Tế khẽ gật đầu: "Ừm."
Tô Vân Khanh nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của Tiêu Tế, bỗng khẽ mỉm cười: "Phu quân không còn giận nữa sao?"
Nghe vậy, Tiêu Tế hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi như đang cân nhắc điều gì, hiếm khi dịu giọng gọi: "Lại đây."
Tô Vân Khanh ánh mắt khẽ động, từ trên giường bước xuống, đi đến bên cạnh Tiêu Tế, ngồi xuống.
Tiêu Tế đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy y, tay vừa chạm vào bàn tay lạnh buốt kia thì lập tức khẽ nhíu mày: "Sao lại không mặc cho đàng hoàng, lạnh như vậy."
Tô Vân Khanh: "Dù sao cũng sẽ bị phu quân phát hiện, nhắc nhở em."
Tiêu Tế bật cười không thành tiếng, cũng không nổi giận, chỉ đưa tay lấy một chiếc áo choàng từ trong nhẫn trữ vật ra, khoác lên vai Tô Vân Khanh.
Tô Vân Khanh thuận thế tựa người vào trong ngực y.
Thân thể Tiêu Tế khẽ căng cứng trong thoáng chốc, rồi rất nhanh liền thả lỏng xuống, ôm lấy người kia, không nói gì thêm.
Tô Vân Khanh tựa đầu vào ngực Tiêu Tế, Tiêu Tế cúi đầu nhìn xuống, trước mắt là một mảng tóc dài đen óng, phảng phất hương thơm nhè nhẹ của hoa chi tử, dịu dàng mà thanh khiết.
Y vô thức vươn tay ôm lấy bờ vai Tô Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Ta nổi giận, nhiều khi là vì cảm thấy em... chưa đủ thích ta."
Tô Vân Khanh: "Vậy bây giờ thì sao?"
Tiêu Tế: "Ta nghĩ thông rồi. Chẳng qua cách em thích một người không giống ta, chưa chắc là không thích."
Tô Vân Khanh ngẩng đầu, ánh mắt đong đầy ý cười, khẽ nhìn hắn một cái: "Phu quân hôm nay sao lại hiểu chuyện như vậy?"
Tiêu Tế khẽ liếc y, cánh tay ôm trên vai y hơi siết lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Nếu muốn ở bên em, không thể cứ bắt em luôn chiều theo ta. Một vài thói quen của em, ta cũng nên học cách từ từ chấp nhận."
Tô Vân Khanh nghe xong, trong mắt khẽ dao động ánh sáng, rồi bỗng nhẹ giọng cười, nói: "Vậy... em có một câu muốn hỏi phu quân."
Tiêu Tế: "Em hỏi đi."
Tô Vân Khanh cười càng tươi hơn vài phần, giọng điệu mang theo chút nghịch ngợm, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc một cách dịu dàng: "Phu quân thích dáng vẻ nhiệt tình của em trước khi mất trí nhớ, hay thích dáng vẻ dịu dàng hiện tại của em hơn?"
Tiêu Tế: "..."
Một lúc lâu sau, Tiêu Tế mới từ tốn đáp, giọng đầy thận trọng: "Dù là lúc trước hay bây giờ... đều là em, cũng chẳng khác biệt là bao."
Tô Vân Khanh hơi nhíu mày: "Không đâu, em lại thấy khác biệt khá nhiều đấy. Trước kia em nhiệt tình, phu quân hình như cũng đáp lại nhiệt tình hơn thì phải."
Tiêu Tế: ...?
Thì ra cái "nhiệt tình" Tô Vân Khanh nói... là chuyện đó?
Tiêu Tế sắc mặt khẽ biến, rồi lại ho nhẹ một tiếng, đàng hoàng nói: "Dù giờ ta không tu luyện Vô Tình đạo nữa, nhưng chuyện này... cũng nên tiết chế. Quá mức, e là hại thân."
Tô Vân Khanh bật cười: "Thì ra phu quân là chê em không biết song tu rồi."
Tiêu Tế: "Ta không có ý đó."
Tô Vân Khanh nghĩ nghĩ, rồi lại ngẩng đầu, tựa yên vào ngực Tiêu Tế, nhẹ giọng cười nói: "Nhưng ở giới này thật sự chẳng có bao nhiêu thứ thú vị để chơi, có khi còn khiến phu quân thấy chán nữa. Thế giới của em thì khác, thứ mới lạ gì cũng có, biết đâu lại có thứ hợp ý phu quân."
Tiêu Tế: "..."
Y lập tức thấy không được tự nhiên, nghiêm mặt nói: "Cái đó... không cần đâu."
Tô Vân Khanh cười tủm tỉm, giọng ngả ngớn: "Em lại thấy rất cần đấy. Phu quân vốn là chân long chi thân, long tộc trong chuyện song tu xưa nay đều rất mạnh mẽ, em không muốn để phu quân chịu ấm ức."
Tiêu Tế: ...
"Rốt cuộc là phu quân sợ em không vừa ý, hay chính bản thân chàng mới thấy không hài lòng?"
Thấy sắc mặt Tiêu Tế càng lúc càng vi diệu, Tô Vân Khanh yên lặng chốc lát, rồi bỗng bật cười, đưa tay khẽ vuốt dọc theo gò má y, giọng mềm mại như gió xuân: "Sao vậy? Phu quân bị dọa rồi à?"
Tiêu Tế lập tức phủ nhận: "Không có."
Tô Vân Khanh chăm chú nhìn y nghiêng mặt một lúc, đoạn nhoẻn môi cười, ngữ điệu dịu dàng: "Được rồi, không trêu phu quân nữa."
Lời vừa dứt, Tiêu Tế khẽ giật mình, cúi đầu nhìn cậu.
Chỉ thấy Tô Vân Khanh mỉm cười, nghiêng người tựa má lên hõm xương quai xanh của y, giọng nói như gió đêm khe khẽ thổi qua lòng người: "Chỉ là em thật sự rất thích phu quân... Thích dung mạo của chàng, thích vóc dáng của chàng, từng tấc đều thích. Cho nên mới có phần hơi quá mức. Phu quân đừng chê em quá đáng là được."
Lúc nói câu đó, gò má Tô Vân Khanh khẽ ửng sắc đào, ánh mắt sáng mà hơi lảng tránh, hệt như mỹ nhân đào hoa e lệ nơi sân đình tháng Ba, mềm mại đến tận xương tủy.
Tiêu Tế khựng lại.
Một lúc sau, môi y khẽ mấp máy, thấp giọng nói: "Thật ra... ta cũng không phải là không thích."
Nói câu ấy, mặt vẫn còn hơi đỏ, giọng còn có chút lúng túng, nhưng sự thành thật trong lời lẽ lại đủ khiến người nghe lòng ngứa ngáy.
Dù sao, chỉ cần có thể thấy Tiêu Tế bày tỏ như vậy, Tô Vân Khanh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, từ một vị kiếm tôn kiên cường kiềm chế d.ục v.ọng, giờ đây y đã bị biến thành thế này, Tô Vân Khanh không khỏi cảm thấy một niềm hạnh phúc ngập tràn.
Nghĩ vậy, Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, rồi nói: "Vậy sau này, nếu phu quân muốn cùng song tu, đừng giấu em nha, được không?"
Tiêu Tế hơi do dự một lúc, rồi khẽ đáp: "Ừm."
Tô Vân Khanh nghĩ một lát, chuẩn bị đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện này, nhưng đột nhiên cổ tay cậu bị Tiêu Tế giữ chặt.
Tô Vân Khanh ngạc nhiên: ?
Ngay lập tức, bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Tế nhẹ nhàng trượt lên cánh tay rộng lớn của Tô Vân Khanh, rồi từ từ nâng lên.
Tô Vân Khanh hơi ngạc nhiên, mắt mở lớn.
Ngay sau đó, cậu đã bị Tiêu Tế đẩy nằm xuống tấm thảm.
Tiêu Tế mặc bộ áo trắng tinh, che khuất cậu, tóc dài dần buông xuống.
Tô Vân Khanh vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra — cậu đâu có khiêu khích Tiêu Tế đâu?
Ngay sau đó, một nụ hôn khô ráo và nhẹ nhàng đặt lên bên cổ Tô Vân Khanh.
Tiêu Tế lần này, ghé vào tai cậu thì thầm: "Cái này là em tự yêu cầu đấy, sau này đừng có khóc."
Tô Vân Khanh cảm thấy một cảm giác nặng nề trong lòng, chưa kịp nói gì, thì đã bị Tiêu Tế siết chặt eo, rồi một nụ hôn nữa ập đến.