Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 40



Tô Vân Khanh độ kiếp trong hoàn cảnh tưởng chừng trùng trùng hiểm nguy, lại bình an vượt qua.

Đám tu sĩ vây quanh quan sát từ xa có lẽ không hay biết, nhưng Tiêu Tế đứng gần, rõ ràng phát giác được sự bất thường trong lần lôi kiếp này.

Đặc biệt là khi Tô Vân Khanh lặng lẽ ngẩng đầu, môi mỏng khẽ động, hướng về lôi vân nói mấy câu—ngay sau đó, cường độ của lôi kiếp lại trùng hợp đến kỳ lạ mà đột ngột giảm xuống, khiến nghi ngờ trong lòng y dâng lên đến cực điểm.

Song, khi ấy Tô Vân Khanh tựa như cố tình che giấu cảm tri của mình, lại thêm mây đen cuồn cuộn, y cũng không trông rõ cậu rốt cuộc đã nói những gì.

Tiêu Tế: ...

Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Tế vẫn không hề lưu lại chút lực nào, suốt quá trình luôn chặt chẽ cầm lấy Thần Khuyết, dốc toàn lực trợ giúp Tô Vân Khanh vượt qua đạo lôi kiếp cuối cùng.

Khi đạo lôi kiếp cuối cùng kết thúc, Tiêu Tế từ nơi cao xa nhìn xuống, thấy Tô Vân Khanh trong một thân bạch y tả tơi, thân thể suy yếu ngã quỵ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, bên môi vương máu, giọng khàn khàn khẽ gọi tên y—chỉ một tiếng thôi, trong đầu Tiêu Tế bỗng nhiên như sấm động vang trời.

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi nghi ngờ vừa rồi đều bị y ném ra sau đầu. Tiêu Tế lập tức phi thân hạ xuống, ôm lấy Tô Vân Khanh, hóa thành tia sáng tiến thẳng vào tẩm điện.

Hiện giờ đang là giữa mùa đông, tẩm điện của Tiêu Tế đã đổi sang dùng hương Thụy Lân, loại hương thơm ấm áp, hòa quyện với mùi hương của thủy tiên đang nở rộ, thanh nhã xen lẫn một chút nồng đượm.

Tất nhiên, những điều này đều là dụng tâm của Tô Vân Khanh.

Bình thường Tiêu Tế vốn không ưa mấy thứ này, nhiều lắm cũng chỉ lúc bói toán hoặc chép kinh mới thắp một chút hương Giáng Chân hay Long Não.

Giờ đây Tô Vân Khanh bị lôi kiếp bổ cho kiệt sức, chỉ có thể lặng lẽ rúc vào lòng Tiêu Tế.

Thế nhưng, khi cậu ngửi thấy hương thơm quen thuộc trong tẩm điện của Tiêu Tế, cảm nhận được vòng tay ấm áp và dòng linh lực dịu dàng truyền đến từ lòng bàn tay y—dù thân thể vẫn đau nhức tựa xương cốt bị nghiền nát từ bên trong, nhưng cả người lại bất giác thả lỏng.

Vừa rồi Tô Vân Khanh đã dốc cạn tâm thần, cưỡng ép truyền câu kia ra ngoài bằng thần niệm, chỉ một câu mà gần như hao tổn nguyên khí, đoạn sau lôi kiếp như thế nào vượt qua được, chính cậu cũng không rõ.

May là có Tiêu Tế, lại may mắn mang theo đủ đan dược.

Khóe môi Tô Vân Khanh khẽ hiện một nụ cười nhạt.

Tiêu Tế vừa đặt cậu lên nhuyễn tháp, đang định xoay người đi lấy đan dược, thì Tô Vân Khanh bỗng nhiên ho dữ dội, lại còn vươn tay ra cố sức giữ lấy y.

Tô Vân Khanh càng ho, nơi đôi môi mỏng tái nhợt lại càng rỉ ra chút máu đỏ tươi, khiến Tiêu Tế giật mình kinh hãi, đau lòng xen lẫn bất lực, đành lập tức quay lại ôm chặt lấy Tô Vân Khanh.

Y đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng y, lòng bàn tay truyền linh lực ấm áp, vừa an ủi vừa dỗ dành: "Ta không đi, đừng vội."

Tô Vân Khanh được Tiêu Tế ôm như vậy, sau một hồi ho đến kiệt lực rốt cuộc cũng dần dần dịu xuống. Ngón tay trắng mảnh níu lấy tay áo y, khẽ tựa vào lòng y, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt.

Dáng vẻ nương tựa ấy khiến trái tim Tiêu Tế run rẩy, mọi nghi ngờ lúc nãy hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, chỉ còn lại cảm giác xót xa bất lực.

Tô Vân Khanh hàng mi dài khẽ rung, vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cuộn người trong lòng Tiêu Tế, yếu ớt không nói nên lời.

Tiêu Tế cũng chỉ đành lẳng lặng ôm lấy Tô Vân Khanh.

Một lúc sau, Tô Vân Khanh vì mệt mỏi quá độ, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chẳng hay biết gì mà thiếp đi mất.

Cảnh ấy khiến Tiêu Tế giật mình sợ hãi, còn tưởng cậu hôn mê rồi.

May mà bắt mạch, phát hiện chỉ là cơ thể quá suy kiệt, nên mới ngủ thiếp đi.

Tiêu Tế lúc này khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại, trắng nõn của Tô Vân Khanh, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, không nói thành lời.

Một lúc sau, Tiêu Tế khẽ thở dài, vươn tay nhẹ nhàng, đầu ngón tay ngưng tụ một tia linh quang, cẩn thận lau đi vết máu bên khóe môi Tô Vân Khanh. Bàn tay thon dài không tự chủ được mà vuốt nhẹ lên gương mặt nghiêng hơi tái nhợt của cậu.

Vẫn là cảm giác mịn màng như sứ, chỉ là... có vẻ thịt đã ít đi một chút.

Tô Vân Khanh gầy đi rồi.

Thời gian qua, vừa song tu với y, vừa liên tục dùng các loại linh dược quý hiếm mà y và Tô Vân Lam tìm được, thân thể của Tô Vân Khanh rõ ràng đã hồi phục... vậy mà người lại gầy đi.

Không cần hỏi, nhất định là vì lo nghĩ quá nhiều.

Tiêu Tế thực ra hiểu rất rõ—Tô Vân Khanh chắc chắn có bí mật. Nhưng y chọn không hỏi.

Bởi y biết, nếu một ngày nào đó Tô Vân Khanh muốn nói, nhất định sẽ chủ động kể cho y nghe.

Còn nếu Tô Vân Khanh không muốn, thì có hỏi... cũng chẳng thể nghe được sự thật.

Nhưng dù vậy, trong lòng Tiêu Tế vẫn không khỏi thắc mắc—rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến một người thông minh, lạc quan như Tô Vân Khanh lại gầy đi trong tình huống này?

Y không nghĩ ra.

Nên Tiêu Tế trầm mặc thật lâu, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt khi say ngủ của Tô Vân Khanh, rồi khẽ nói: "Ta không sợ em lừa ta... Ta chỉ mong—em biết quý trọng bản thân một chút."

Hàng mi dài như cánh bướm của Tô Vân Khanh khẽ rung lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại trở về yên tĩnh.

*

Tiêu Tế cứ như vậy, lặng lẽ canh giữ bên cạnh Tô Vân Khanh suốt cả một đêm.

Đến tận sáng sớm hôm sau, Tô Vân Khanh mới coi như ngủ đủ giấc, từ từ tỉnh lại.

Vẻ mặt vẫn có chút tiều tụy.

Vừa mở mắt ra, hàng mi dài Tô Vân Khanh khẽ run lên, đã trông thấy Tiêu Tế đang ngồi bên cạnh giường. Trên người y vẫn là bộ huyền bào viền kim chưa thay, gương mặt lạnh nhàn nhạt phủ một tầng sương mỏng, thần sắc thoáng mỏi mệt, môi mím chặt, lặng lẽ nhìn cậu.

Ánh mắt giao nhau, Tô Vân Khanh khẽ hé môi, còn chưa kịp mở lời, Tiêu Tế đã ôm lấy cậu.

Tô Vân Khanh hơi khựng lại, rồi thuận thế tựa vào lòng y, nhẹ nhàng nở một nụ cười, giọng khàn khàn gọi: "Phu quân."

Tiêu Tế nhàn nhạt nói: "Em uống thuốc trước đã, đừng nói gì cả."

Vừa dứt lời, y khẽ nâng tay, chén thuốc đang được hâm nóng trên pháp trận hỏa tinh cách đó không xa lập tức bay vào tay Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh nhìn thấy thế, lại không kìm được mà khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn để mặc Tiêu Tế đút thuốc cho mình.

Chén sứ trắng, thuốc sẫm màu đắng ngắt, Tô Vân Khanh uống từng muỗng một mà không hề thấy đắng chút nào.

Chỉ thỉnh thoảng vì còn nóng, đôi môi mỏng của cậu lại khẽ mím lấy muỗng sứ, nhẹ nhàng thổi một hơi, môi cũng dần nhuộm chút thuốc, bóng loáng ươn ướt.

Tiêu Tế ngắm nhìn dáng vẻ Tô Vân Khanh lúc uống thuốc, ánh mắt khẽ dao động nhưng vẫn không nói gì.

Đến khi chén thuốc cạn, Tô Vân Khanh còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Tế đã đưa một viên ô mai bọc đường đến sát bên môi cậu.

Tô Vân Khanh hơi sững người, mỉm cười, vừa định há miệng ăn viên ô mai kia thì ngón tay thon dài của Tiêu Tế khẽ xoay, lại rút viên kẹo ra khỏi tầm với.

Tô Vân Khanh: ?

Hiện tại cậu không còn nhiều sức để nói chuyện, chỉ có thể ngẩng mắt, dùng ánh nhìn đầy nghi vấn mà nhìn Tiêu Tế.

Tiêu Tế cầm viên ô mai bọc đường trong tay, nhìn vào đôi mắt đen láy trong trẻo nhưng thoáng mỏi mệt kia của Tô Vân Khanh, trong lòng vốn định nghiêm khắc dặn dò lại mềm xuống đôi chút. Nhưng chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn tối lại, vẫn cố giữ vẻ nghiêm khắc, trầm giọng nói: "Về sau không được gắng gượng bất cứ chuyện gì nữa, biết không?"

Tô Vân Khanh sững lại một thoáng, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Tế khẽ cau mày, cảm thấy cái gật đầu kia quá mức lấy lệ, đang định nói thêm vài câu để ép Tô Vân Khanh thật sự nghe lời, thì đúng lúc đó—trong một khoảnh khắc y còn đang suy nghĩ—Tô Vân Khanh đã lặng lẽ nghiêng người tới, ngậm lấy đầu ngón tay y, một miếng nuốt luôn viên ô mai.

Tiêu Tế: ?

Đến khi y hoàn hồn lại, viên ô mai đã vào miệng Tô Vân Khanh, đầu ngón tay phủ sương trắng của y chỉ còn lại chút ẩm ướt.

Tiêu Tế: "Em—"

Tô Vân Khanh mím môi ngậm ô mai, nhoẻn miệng cười nhìn hắn, mơ hồ nói: "Phu quân... ngọt lắm."

Tiêu Tế: ......

Gương mặt thoáng lúng túng, cuối cùng Tiêu Tế thật sự không còn cách nào với Tô Vân Khanh nữa.

Tô Vân Khanh nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của Tiêu Tế, khóe môi khẽ cong, vừa ăn ô mai vừa mỉm cười trong lòng lại càng thấy ấm áp.

Tô Vân Khanh còn không biết sao—với trí tuệ của Tiêu Tế, ắt hẳn sớm đã nhận ra cơn lôi kiếp hôm qua có điều bất thường.

Thế nhưng từ đầu tới cuối, Tiêu Tế không hỏi, cũng không ép cậu phải nói. Cùng lắm là tỏ ra giận dỗi chút chuyện ô mai, nhẹ nhàng mà tinh tế.

Đó là một kiểu tín nhiệm ăn ý vô cùng hiếm có, cũng là điều Tô Vân Khanh hiện tại cần nhất.

Nếu Tiêu Tế buộc cậu phải giải thích, không phải không thể nói nhưng làm vậy sẽ khiến kế hoạch bị ảnh hưởng.

Mà hiện giờ—ổn rồi, mọi thứ đều rất tốt.

Ăn xong viên ô mai, vị đắng trong miệng cũng tan đi, tâm trạng nhẹ nhõm hơn Tô Vân Khanh liền ngẩng mắt nhìn sang Tiêu Tế.

Tiêu Tế cũng đang nhìn cậu.

Ánh mắt giao nhau, Tiêu Tế nhíu mày.

Tô Vân Khanh trầm mặc một thoáng, bỗng nhẹ nhàng thở dài.

Tiêu Tế thần sắc khẽ biến, trong lòng vô cớ dâng lên chút căng thẳng.

Thế nhưng ngay giây sau, y liền thấy Tô Vân Khanh khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười có phần bất đắc dĩ, dịu giọng nói: "Thật ra ô mai lúc nãy... chua lắm. Em sợ phu quân giận, nên mới nói dối. Nuốt mất nửa ngày mới xuống được, giờ đầu lưỡi vẫn còn ê ẩm."

Tiêu Tế: "..."

Vừa nghe đã biết là đang gạt y.

Tiêu Tế quyết định mặc kệ.

Thế nhưng Tô Vân Khanh vừa nói xong liền đưa đôi mắt long lanh ướt át kia nhìn Tiêu Tế chăm chú.

Y nhìn sang chỗ khác Tô Vân Khanh cũng nhìn theo, y quay đầu lại, cậu lại dõi mắt theo.

Nhìn mãi, cuối cùng Tiêu Tế không nhịn được, nhíu mày nói: "Vừa rồi ta cũng nếm rồi, ô mai kia rất ngọt, chớ nói càn."

Tô Vân Khanh yếu ớt ho một tiếng: "Chẳng lẽ... quả nào cũng ngọt sao?"

Tiêu Tế nghẹn lời.

Trong khoảnh khắc, y thật sự bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã trách lầm  Tô Vân Khanh rồi hay không...

Bởi vì Tô Vân Khanh tuy đôi khi có hơi ngang ngược một chút, nhưng cũng không phải kiểu người cứ bám mãi không buông vì một chuyện cỏn con.

Huống hồ... chỉ là một miếng ô mai mà thôi, thật sự cũng không đến mức ấy.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Tế nói: "Vậy để ta rót cho em một chén trà, súc miệng cho đỡ chua."

Vừa nói, Tiêu Tế vừa định đứng dậy, ai ngờ ngay khoảnh khắc ấy, Tô Vân Khanh đã đưa tay giữ lấy tay áo y.

Tiêu Tế: "..."

Tô Vân Khanh khẽ thở dài: "Phu quân vẫn là không tin em."

Tiêu Tế khó hiểu: "Ta làm gì mà lại không tin em?"

Ánh mắt Tô Vân Khanh khẽ lay động, giọng cũng nhẹ nhàng đi mấy phần: "Vậy... phu quân nếm thử một chút chẳng phải là biết chua hay không rồi sao?"

Tiêu Tế càng lúc càng mơ hồ: "Nếm thế nào——ưm?"

Chưa dứt lời, Tô Vân Khanh đã đưa tay ôm lấy cổ y.

Đầu lưỡi mềm mại, mang theo hương vị nhè nhẹ, khẽ liếm qua đôi môi mỏng nhạt màu của Tiêu Tế, rồi lập tức nhẹ nhàng tách môi mà xâm nhập vào bên trong.

Tựa như dòng điện lan khắp toàn thân, trong thoáng chốc, cả người Tiêu Tế cứng đờ tại chỗ.

Đợi đến khi Tô Vân Khanh chủ động hôn đến mức hơi thở dồn dập, Tiêu Tế mới dần hoàn hồn. Ánh mắt chàng trầm xuống, nhanh như chớp siết lấy eo cậu, cúi đầu đáp trả một nụ hôn sâu nồng nhiệt.

Vừa nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi mềm mại đang làm loạn của Tô Vân Khanh, đầu lưỡi lại quấn lấy, vừa thở d.ốc nói: "Lại càng biết cách gạt người rồi..."

Rõ ràng là... ngọt mà.

Miệng vẫn còn ngọt như thấm mật, còn ngọt hơn cả ô mai vừa nãy y ăn.

Tiêu Tế hôn như trừng phạt khiến Tô Vân Khanh có chút không thở nổi, cả người mềm nhũn tựa vào lòng y, lúc này Tiêu Tế mới chịu buông ra.

Tô Vân Khanh mắt hoe hoe, đuôi mắt ửng đỏ, ánh nhìn ươn ướt lặng lẽ nhìn Tiêu Tế một cái:
"Phu quân hư quá."

Tiêu Tế liếc y một cái, đáp: "Là do em nghịch ngợm trước."

Tô Vân Khanh mím môi, tỏ ra có chút không vui.

Tiêu Tế nhìn bộ dạng không vui của Tô Vân Khanh, tuy trong lòng biết mình không nên dỗ dành, nhưng một lúc sau vẫn có chút mềm lòng, cảm thấy hơi áy náy.

Y khẽ thở dài, rồi đổi sang chuyện khác "Sáng nay Hàm Chu đến, muốn gặp e, chỉ là lúc ấy em còn chưa tỉnh, ta không cho vào. Giờ em có muốn gặp không?"

Tô Vân Khanh nghe Tiêu Tế nhắc đến Tô Vân Lam, thoáng ngẩn ra, vốn không muốn gặp nhưng rồi lại nhớ đến một chuyện, suy nghĩ một lúc mới khẽ nói: "Vậy thì mời ca ca vào đi."

Tiêu Tế không ngờ Tô Vân Khanh lại đồng ý nhanh như vậy, thần sắc thoáng chốc có chút vi diệu. Nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc ấy, lấy ngọc truyền tin ra gửi một đạo truyền âm cho Tô Vân Lam.

Chẳng bao lâu sau, Tô Vân Lam bước vào.

Tô Vân Lam trước tiên hành lễ với Tiêu Tế, sau đó ánh mắt rơi lên người Tô Vân Khanh – dáng vẻ lúc này của cậu mỏng manh yếu ớt, khiến lòng hắn không khỏi xót xa. Song chẳng mấy chốc, Tô Vân Lam lại mỉm cười bước tới ngồi xuống, dịu giọng nói: "Qua được lôi kiếp là tốt rồi. Thân thể đệ yếu, phải dưỡng nhiều một chút. Về sau muốn ăn gì, cứ nói với ca, ca sẽ sai người làm cho đệ."

Tô Vân Khanh khẽ nhìn ca ca, khóe môi cong lên nụ cười nhè nhẹ. Đột nhiên Tô Vân Khanh đưa tay về phía Tô Vân Lam.

Tô Vân Lam hơi ngẩn ra một thoáng, rồi vội vã đưa tay nắm lấy tay Tô Vân Khanh.

Bàn tay Tô Vân Khanh lạnh mát như khối ngọc tinh tế, còn tay Tô Vân Lam thì ấm nóng và có phần thô ráp – hai bàn tay đan vào nhau, mỗi người trong lòng đều dâng lên một chút cảm xúc khó nói thành lời.

Tô Vân Khanh được Tô Vân Lam nắm tay, liền ngồi dậy từ trong lòng Tiêu Tế, cúi mắt lấy ra vài món từ nhẫn trữ vật đưa cho ca ca, rồi vẫn giữ tay Tô Vân Lam trong tay mình, thủ thỉ trò chuyện không dứt.

Bị đệ đệ nắm tay trước mặt Tiêu Tế như vậy, Tô Vân Lam có chút ngượng ngùng, nhưng thấy sắc mặt Tô Vân Khanh lúc này lại thản nhiên, an nhiên khác thường, nên cũng không tiện rút tay ra.

Còn Tiêu Tế đứng bên cạnh, nhìn cảnh huynh đệ đột nhiên thân thiết như vậy, trong lòng ít nhiều cũng thấy không thoải mái.

Chỉ là đang ở trước mặt Tô Vân Khanh, Tiêu Tế cũng không tiện nói gì thêm, đành mím môi, ánh mắt hơi tối lại.

Nói chuyện một hồi, sắc mặt Tô Vân Khanh bắt đầu lộ chút mệt mỏi, bèn chủ động buông tay Tô Vân Lam ra.

Khoảnh khắc bàn tay bị buông ra, Tô Vân Lam đột nhiên cảm thấy mu bàn tay như có ai đó khẽ châm một mũi nhọn vào, đau âm ỉ.

Tô Vân Lam vô thức cúi đầu nhìn xuống.

Nhưng mu bàn tay lại hoàn toàn không có dấu vết gì.

Tô Vân Khanh khẽ ho một tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Ca ca sao vậy?"

Tô Vân Lam hơi sững người, ngẩng mắt lên, khẽ lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là vừa rồi mu bàn tay đột nhiên đau nhói một chút, chắc do trời hanh khô, bị sướt qua đâu đó thôi."

Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười: "Quả thật tay của ca hơi thô ráp, chẳng lẽ vì chưa có tẩu tẩu nên không chịu chăm sóc bản thân? Dù sao cũng nên bôi chút cao dưỡng da đấy."

Lời vừa dứt, Tô Vân Lam càng thêm lúng túng, sắc mặt có chút ngượng ngập.

Tiêu Tế bên cạnh cũng khẽ nhíu mày, hàng lông mày càng siết chặt hơn, song lúc này y vẫn cố đè nén cảm xúc, chưa nói gì.

Bỗng nhiên —

Bên ngoài vang lên một tràng gõ cửa vội vã.

Tiêu Tế vốn đã không vui, lúc này liền lạnh giọng quát về phía cửa: "Gấp gì chứ? Có chuyện gì để lát nữa hẵng báo, chẳng lẽ không biết trong phòng đang có khách?"

Tiếng gõ ngưng lại một lúc, sau đó là giọng nói có phần bất đắc dĩ, thấp giọng của Giáp Tí vọng vào: "Tôn thượng, là chuyện lớn liên quan đến phu nhân... Bên Thiên Mệnh Các vừa đưa ra một lời tiên đoán về phu nhân. Rất không ổn, thuộc hạ nghĩ việc hệ trọng, mới mạo muội đến bẩm báo."

Giáp Tý vừa dứt lời, đừng nói Tiêu Tế, ngay cả Tô Vân Lam và Tô Vân Khanh thần sắc cũng đều nghiêm lại.

Chốc lát sau, Tiêu Tế trầm giọng nói: "Vào đi."

Cửa đẩy ra, Giáp Tý bước vào.

Thấy Tiêu Tế và hai người trong phòng, Giáp Tý thoáng do dự, không lập tức mở miệng.

Vẫn là Tiêu Tế lên tiếng trước: "Ngươi cứ nói thẳng."

Lúc này Giáp Tý mới hành lễ, hạ thấp giọng nói: "Một canh giờ trước, Tư Mệnh của Thiên Mệnh Các phát ra một lời tiên đoán về phu nhân. Nói rằng cơ duyên tiên nhân mà phu nhân đạt được vốn thuộc về một 'Tội Tử' của Đại Thế Giới. Phu nhân gặp phải lôi kiếp dị thường chính là hình phạt từ nơi ấy. Nếu phu nhân cứ tiếp tục tu luyện, chỉ sợ cả tu chân giới này sẽ bị Đại Thế Giới liên luỵ mà chịu vạ lây."

Giáp Tý vừa dứt lời, sắc mặt Tô Vân Lam lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Tiêu Tế thì mày nhíu càng chặt, ánh mắt tối lại. Riêng Tô Vân Khanh, lại không biểu hiện gì quá mức — chỉ khẽ mím môi, như đang suy tư điều gì.

Trong tẩm điện rộng lớn, không khí bỗng tĩnh lặng đến kỳ dị.

Tiêu Tế hồi thần đầu tiên, y lặng lẽ liếc Giáp Tý một cái, đoạn nhàn nhạt phân phó: "Truyền lệnh xuống — phong tỏa động phủ. Bất kỳ kiếm phó nào cũng không được ra vào, ngoài ra cũng không cho phép tu sĩ khác tiến vào. Nếu có ai đến bái phỏng, liền nói ta bế quan, không gặp."

Giáp Tý nghe vậy lập tức hiểu rõ, khom người lĩnh mệnh, vội vàng lui đi.

Giáp Tý rời đi, trong điện lại rơi vào một thoáng trầm mặc.

Cuối cùng, là Tô Vân Lam không nhịn được, giận dữ thốt lên: "Thiên Mệnh Các bọn họ có ý gì? Chỉ vì lôi kiếp của Khanh Khanh lớn hơn người khác một chút, liền nói ra loại tiên đoán này — chẳng phải là muốn ép chết Khanh Khanh sao?!"

Tô Vân Khanh khẽ ho một tiếng, điềm đạm nói: "Ca ca chớ giận, chuyện này đệ cùng Tôn thượng đã biết được một chút tình hình, có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Tiêu Tế: "?"

Tiêu Tế khẽ nhíu mày, còn chưa kịp hỏi, Tô Vân Khanh đã dịu dàng quay sang Tô Vân Lam: "Chỉ là chuyện này dính dáng quá nhiều, e không tiện nói rõ lúc này. Ca ca có thể rời đi một lúc, để đệ cùng phu quân bàn bạc kỹ càng, rồi nói rõ với ca sau. Được không?"

Tô Vân Khanh nói câu ấy thì sắc mặt dịu dàng, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng. Tô Vân Lam dù trong lòng căm giận đến cực điểm, nhưng đối mặt với đệ đệ như vậy cũng thật sự không thể phát cáu.

Hắn biết lần này đệ đệ tiến vào bí cảnh, tất gặp phải nhiều biến cố. Mà đệ đệ đã nói là không tiện tiết lộ, hắn cũng không đành lòng gặng hỏi thêm.

Trầm ngâm một lát, Tô Vân Lam đứng dậy, khẽ gật đầu: "Được, ca ca tin đệ. Ca ca không quấy rầy đệ cùng Tôn thượng thương nghị chính sự nữa. Chỉ là, nếu đệ có khó khăn gì... nhất định phải nói với ca, nhớ chưa?"

Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười: "Vâng."

Tô Vân Lam rời khỏi tẩm điện.

Chỉ trong chốc lát, trong điện rộng lớn lại chỉ còn hai người: Tô Vân Khanh và Tiêu Tế.

Tiêu Tế cúi đầu nhìn người trong lòng. Trong đáy mắt y, có ánh lửa âm ỉ ẩn hiện — không phải giận dữ, mà là thứ cảm xúc bị dồn nén, kìm nén rất lâu. Nhưng cuối cùng vẫn không tra hỏi, không nổi giận, chỉ dịu giọng hỏi: "Em muốn nói với ta điều gì?"

Tô Vân Khanh ánh mắt khẽ lay động, chợt nói một câu khiến Tiêu Tế sắc mặt trầm xuống:
"Phu quân, em nghi rằng... lần lôi kiếp này của em, là có người ở Thiên Mệnh Các động tay động chân. Chàng có tin không?"

Cậu cũng nghi ngờ cái gọi là Tư Mệnh kia — e rằng chính là sứ giả của Chủ Thần.

Thật đúng là nóng vội, vậy mà đã không nhịn được lộ mặt nhanh như vậy.

Dĩ nhiên, những điều này Tô Vân Khanh không thể nói cho Tiêu Tế biết.

Tiêu Tế nghe đến đó, chân mày khẽ nhướng lên, ánh mắt có phần không tán thành: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"

Tô Vân Khanh khẽ cong môi, không giải thích quá nhiều, chỉ chậm rãi nói: "Phu quân không cảm thấy... mọi chuyện quá mức trùng hợp sao?"

Tiêu Tế im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau mới trầm giọng nói: "Ta và Tư Mệnh của Thiên Mệnh Các từng có chút giao tình cũ, hắn nợ ta một nhân tình. Ta có thể đến Thiên Mệnh Các, gõ chuông Vấn Mệnh một lần — không cần trả giá, hỏi hắn một câu."

"Chuyện của em... ta sẽ hỏi rõ ràng, xem có thật là hiểu lầm hay không."

Nghe Tiêu Tế nói vậy, lòng Tô Vân Khanh chợt dâng lên một dòng cảm xúc lạ thường. Cậu không kìm được ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn người trước mặt một cái.

Ánh mắt ấy nhìn vào Tiêu Tế, đã hiểu phần nào tâm tư trong lòng y.

Trầm mặc giây lát, y cũng không né tránh, chỉ bình thản nói: "Năm xưa ta từng cứu Tư Mệnh một lần. Sau đó, hắn cũng từng vì mẫu thân ta mà chạy đôn chạy đáo, dốc tâm tìm cách kéo dài sinh mệnh."

Tô Vân Khanh chợt hiểu.

Mẫu thân Tiêu Tế là người quan trọng nhất với y, bảo sao y lại có chút do dự — điều ấy cũng là lẽ thường.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Vân Khanh không thấy buồn bã hay hụt hẫng gì, trái lại, khóe môi còn khẽ cong lên, rồi hắn nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Tiêu Tế, ho khẽ vài tiếng, giọng trầm mà dịu: "Phu quân, chàng hiểu nhầm em rồi."

Tiêu Tế: "?"

Tô Vân Khanh giọng điệu ôn hòa, nói từng chữ rõ ràng mà chậm rãi: "Lúc nãy ta cũng chỉ vì lo lắng mà hồ nghi lung tung. Nay nghe chàng nói Tư Mệnh từng có ân với mẫu thân chàng, vậy chắc cũng không phải hạng người xấu. Em chỉ là... cảm thấy nếu chàng một mình đến Thiên Mệnh Các, e là không ổn."

Tiêu Tế: "Vì sao?"

Tô Vân Khanh khẽ thở dài, nói như than thở lại như oán trách: "Thời thế hiện giờ, phu quân lại yên tâm để em một mình ở lại Kiếm Tông? Chẳng lẽ không sợ... em bị kẻ có tâm địa xấu lợi dụng cơ hội mà bắt đi sao?"

Tiêu Tế hơi sững lại, rồi như vừa ngộ ra, khẽ gật đầu: "Em nói phải... ta nên đưa em cùng đi."

Tô Vân Khanh khẽ gật đầu, vẻ mặt như cười như không: "Đúng vậy."

Tiêu Tế vốn là người quyết đoán, nói xong liền lấy ngọc điệp truyền tin, liên hệ với Tư Mệnh.

Tô Vân Khanh ngồi yên lặng bên cạnh, nhìn Tiêu Tế chăm chú gửi truyền âm, ánh mắt dịu dàng như nước, ngoan ngoãn yên ổn đến mức như thể bao nghi ngờ lúc trước về Thiên Mệnh Các... chỉ là hư tưởng trong cơn kinh sợ nhất thời.

Mà trong bóng tối, cậu đã lặng lẽ triệu hồi hệ thống.

"Hệ thống" Tô Vân Khanh nhàn nhạt hỏi: "Tư Mệnh... cũng là thụ của Tiêu Tế sao?"

Hệ thống bị gọi ra đột ngột, vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, vừa nghe câu này liền giật nảy mình, vội vàng nói: "Đúng vậy! Hắn là nhân vật xuất hiện cuối cùng, cực kỳ lợi hại, cũng chính là người đã giúp Tiêu Tế phi thăng. Ngươi... ngươi định làm gì?"

Tô Vân Khanh trầm ngâm giây lát, khẽ mỉm cười: "Không có gì, chỉ là cảm thấy... đã vậy thì càng nên đi gặp một phen."

Hệ thống nghe thế, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên hạ giọng nhắc nhở: "Ngươi phải biết, theo nguyên tác thì Tư Mệnh là người đẹp nhất đấy. Phong tư như thần tiên giáng thế, đẹp hơn cả ngươi! Lần này ngươi mà theo qua đó, cẩn thận Kiếm Tôn của ngươi bị người ta cướp mất!"

Tô Vân Khanh nghe đến đây, hơi nhướng mày: "Vậy sao?"

Hệ thống gật đầu liên tục, giọng đầy nghiêm túc: "Thật đó! Không chỉ đẹp, hắn còn thông minh vô song, IQ đỉnh nhất truyện! Ngươi gặp hắn thì thôi đi, tự biết mình là ai mà lui!"

Tô Vân Khanh mỉm cười, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó sâu xa: "Người như thế, thật khiến ta càng thêm mong được gặp mặt."

Hệ thống lập tức "hứ" một tiếng, lạnh giọng phản bác: "Người ta chưa chắc đã thèm để mắt đến ngươi đâu."

Tô Vân Khanh liếc mắt cười khẽ: "Thật sao? Thế vì sao hắn lại công khai tiên đoán ta là tội nhân diệt thế, làm rùm beng khắp nơi vậy?"

Hệ thống lập tức nghẹn lời: "Chắc chắn là do Chủ Thần sửa kịch bản rồi! Ai bảo ngươi cứ không chịu ngoan ngoãn!"

Tô Vân Khanh ánh mắt khẽ động, ý cười mơ hồ: "Có phải không, ta đi một chuyến là rõ."

Hệ thống còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tiêu Tế đã mở lời trước.

Y cầm ngọc điệp trong tay, thần sắc nhẹ nhõm đi đôi chút, thấp giọng nói với Tô Vân Khanh:
"Tư Mệnh đã hồi âm. Hắn bảo, mời chúng ta cùng đến Thiên Mệnh Các một chuyến. Việc này, hắn sẽ đích thân bói lại trước mặt chúng ta."

Tô Vân Khanh nghe vậy, không khỏi khẽ mỉm cười. Cậu nhẹ nhàng tựa sát vào lòng Tiêu Tế hơn một chút, giọng mềm như nước: "Vậy... liền nhờ phu quân đưa em đi một chuyến."

Tiêu Tế cảm nhận được sự ỷ lại của Tô Vân Khanh, lúc này lại hiếm khi im lặng thật lâu.

Qua một lúc, y mới khe khẽ thở dài, vươn tay ôm chặt Tô Vân Khanh vào lòng, trầm giọng nói:
"Có lời nào, nếu đáng nói thì cứ nói. Đừng vì sợ ta không vui mà giấu trong lòng. Cho dù em hoài nghi Tư Mệnh, cũng không sao cả. Việc này... quả thật hắn đã làm không đúng, cho dù hắn là bằng hữu của ta."

Tô Vân Khanh nghe vậy, ánh mắt khẽ xao động. Cậu nở một nụ cười nhạt, rồi nghiêng đầu, thân thiết hôn nhẹ lên bên má Tiêu Tế, giọng nói ôn hòa như nước chảy qua khe suối: "Được, về sau em sẽ như vậy."

Tiêu Tế trong mắt thoáng hiện một tia rung động, lại chẳng hỏi cái "về sau" ấy rốt cuộc là đến bao giờ, chỉ yên lặng nhắm mắt lại, đem bên má mình nghiêng sát về phía Tô Vân Khanh, để cậu tựa vào mình, một cách dịu dàng không lời.

Hương ấm tỏa khắp, như tơ lụa mềm mại quấn quanh — một khắc bình yên ngắn ngủi, giữa cuồng phong sắp nổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com