Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 31



Tô Vân Khanh vốn tưởng, với sự hiểm ác của ba tầng huyễn cảnh, cửa ải cuối cùng hẳn phải trùng trùng nguy hiểm, thậm chí khó lòng giữ được tính mạng mà bước vào.

Nào ngờ mọi chuyện lại ngoài dự liệu.

Dọc đường, hai người chẳng hề gặp phải tu sĩ chặn đường, cũng không có cạm bẫy hay quan ải gì, liền một mạch tiến vào được tầng cuối cùng.

Lúc này, cậu cùng Nhâm Thân đi theo chỉ dẫn của Yểm Thú, tới đỉnh núi cao nhất trong bí cảnh. Đỉnh núi bằng phẳng, mây trắng cuồn cuộn như sóng biển, trập trùng không dứt.

Vầng thái dương đỏ rực kia tựa như treo ngay trước mặt, gần đến mức có thể đưa tay chạm lấy.

Trên đỉnh, gió núi thổi vi vút, sương mù lượn lờ, thấp thoáng hiện ra một bệ đá cổ xưa.

Bệ đá vuông vức, chừng ba thước, bên trên lơ lửng một đoàn chất lỏng màu vàng kim, tựa như ngọn lửa đang bốc cháy, không ngừng chuyển động, lấp lánh rạng ngời.

Lúc này, Yểm Thú cất giọng người, thong thả nói: "Đó chính là thiên đạo bản nguyên của tiên nhân. Ai có thể dung hợp cùng nó, ắt sẽ được tiên nhân thừa nhận. Khi ấy, cả bí cảnh này sẽ thuộc về người đó."

Nói đoạn, nó còn lén liếc nhìn Tô Vân Khanh và Nhâm Thân một cái.

Cảm nhận được ánh mắt kia của Yểm Thú, trong lòng Tô Vân Khanh khẽ động, liền hỏi:  "Chỉ như vậy thôi sao?"

Yểm Thú do dự chốc lát, đáp lời một cách mơ hồ: "Tiên nhân là người bậc chí thiện, tâm như bạch ngọc, không nhiễm bụi trần, vì vậy muốn dung hợp cơ duyên của người, ắt cũng phải chịu khảo nghiệm về tâm tính. Nếu tâm tính không đủ, đạo tâm chẳng đạt đến cảnh giới 'tâm như chỉ thủy*', thì chớ nên vọng tưởng thử qua."

(*Đạo tâm vững vàng, lòng chẳng xao động)

Tô Vân Khanh lại hỏi: "Nếu tâm cảnh chưa đủ mà vẫn thử thì sẽ ra sao?"

Yểm Thú cụp mắt trầm ngâm một lúc, đưa mắt nhìn sang Tô Vân Khanh, thấy gương mặt nghiêng nghiêng dịu dàng của cậu, cuối cùng vẫn chọn nói thật:"Nếu kịp thời dừng lại thì không sao. Nhưng nếu cưỡng cầu, e rằng sẽ bị thiên đạo bản nguyên của tiên nhân phản phệ nuốt chửng."

Nó ngừng một chút, rồi bổ sung: "Bản thân tiên nhân vốn chẳng phải kẻ xấu, nhưng ý thức còn sót lại trong bản nguyên đã vô cùng yếu ớt. Kẻ có tâm tính bất ổn nếu cưỡng ép dung hợp, sẽ khơi dậy cơ chế tự bảo vệ của bản nguyên, lập tức bị phản phệ. Đến khi ấy, dù có khẩn cầu hay nghĩ cách cứu vãn, cũng đều vô ích. Nếu các ngươi không có mười phần nắm chắc, thì đừng nên vọng tiến."

Nghe xong lời này, đừng nói là Nhâm Thân nhíu mày, ngay cả Tô Vân Khanh xưa nay luôn tự tin cũng thoáng có chút do dự.

Đúng lúc ấy, hệ thống liền thừa cơ xuất hiện, lên tiếng: "Hay là ngươi nhường cho Kiếm Tôn đi? Dù sao cơ duyên này vốn là của hắn."

Rõ ràng là vẫn không quên xúi giục Tô Vân Khanh đưa cốt truyện trở về đúng quỹ đạo.

Nhưng Tô Vân Khanh nghe xong, chỉ trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên khẽ cong môi cười: "Hệ thống, ngươi nhắc đúng, ta cảm ơn."

Hệ thống mừng rỡ: "Ngươi đồng ý rồi sao?"

"Không." – Tô Vân Khanh điềm đạm nói – "Nếu Tiêu Tế cũng có thể đoạt được cơ duyên này, thì cớ gì ta lại không thể?"

Hệ thống: ???

Hệ thống trong thoáng chốc á khẩu, đến khi phản ứng kịp thì chỉ hận không thể quay lại nửa khắc trước, tự tát cho mình hai bạt tai thật mạnh!

Ai bảo nó lắm lời cơ chứ!

Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn. 

Chỉ thấy Tô Vân Khanh trầm ngâm chốc lát, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Nhâm Thân đang chau mày suy nghĩ, thần sắc bất định, nhẹ giọng gọi: "Sư huynh."

Nhâm Thân thoáng giật mình, thần sắc u ám trong đáy mắt lập tức thu lại, ôn hòa đáp: "Phu nhân có điều gì muốn nói?"

Tô Vân Khanh chậm rãi nói: "Ta muốn thử dung hợp thiên đạo bản nguyên của tiên nhân kia, mong sư huynh giúp ta hộ pháp."

Nhâm Thân không ngờ cậu lại quyết đoán như vậy, nhất thời mày kiếm nhíu chặt, giọng cũng nặng nề thêm phần lo lắng: "Phu nhân chi bằng hãy suy tính kỹ càng, đợi tìm được kế sách chu toàn rồi hãy tiến vào, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều."

Tô Vân Khanh khẽ lắc đầu, bàn tay nhẹ siết chiếc la bàn cảnh báo đang phát ra tiếng kêu "tích tích", rồi nói: "Thời gian không còn nhiều nữa. Nếu lại trì hoãn, để người khác đến trước, cơ duyên này e là chẳng còn phần ta."

Nghe vậy, Nhâm Thân bất giác quay đầu nhìn thoáng về sau. Quả nhiên cảm nhận được mấy luồng khí tức tu sĩ đang gấp rút lao đến phía này.

Lúc này đây, đích thực không thể tiếp tục do dự.

Nghĩ vậy, y quả quyết nói: "Được, phu nhân mau đi. Chỉ là hãy ghi nhớ—một khi có nguy hiểm, nhất định phải lập tức buông tay. Tuyệt đối không được lấy mạng mình ra đặt cược."

Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười: "Được."

Lời đã dứt, hai người cũng không nói thêm nữa. Tô Vân Khanh liền xoay người, thẳng hướng đài đá nhỏ kia mà bước tới.

Nhâm Thân thì đổi sang dáng vẻ lạnh lùng hiếm thấy, chậm rãi xoay lưng, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, một bước một bước hướng về con đường lên núi—

Lúc này, con Yểm Thú do dự chốc lát, định lén theo sau Tô Vân Khanh, nhưng chưa kịp đi xa thì đã bị một tiếng gọi nhàn nhạt của Nhâm Thân giữ lại.

Yểm Thú: ...

Khốn kiếp.

Thế nhưng trong lúc Nhâm Thân không chú ý, nó cúi đầu, lặng lẽ bứt xuống một chiếc sừng hươu đã rụng khỏi mình, hóa thành hình dáng thu nhỏ của chính nó, rồi nhẹ nhàng phóng về phía Tô Vân Khanh.

Tiểu yểm Thú lập tức lủi theo sau Tô Vân Khanh mà đi.

Lúc này Yểm Thú mới yên lòng, xoay người đi theo sau Nhâm Thân.

*

Ban đầu khi chưa lại gần, Tô Vân Khanh còn chưa cảm giác được sự dị thường của đài đá kia.

Nhưng càng bước đến gần, cậu càng cảm nhận rõ—nơi ấy ẩn chứa nguy cơ khôn lường.

Ban đầu, trong tai Tô Vân Khanh chỉ vang lên vài âm thanh mơ hồ, tựa như muỗi vo ve bên tai. Nhưng dần dần, những âm thanh ấy như bị kéo căng ra, hóa thành tiếng gào thét dữ tợn, hung tợn đến rợn người.

Ngay sau đó, một luồng mùi tanh tưởi như mùi máu tươi lại xộc vào mũi, xen lẫn là mùi khét cháy, và những mùi lạ khác nồng nặc, khiến người ta vừa quen thuộc lại vừa khiếp sợ.

Tuy trong tầm mắt cậu, đài đá vẫn tĩnh lặng nằm đó, không hề có gì thay đổi, nhưng tâm cậu đã khẽ động.

Đây chính là cửa ải cuối cùng rồi chăng?

Tô Vân Khanh thầm nghĩ.

Chung quanh đài đá kia, rõ ràng đã được bố trí một tầng ảo cảnh vô cùng hiểm ác — một khi sa vào, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Song vào lúc này, bước chân của Tô Vân Khanh không hề ngưng lại, cũng không chậm đi, chỉ là mỗi một bước đều thêm phần cẩn trọng, trầm ổn hơn trước.

Không bao lâu, một tầng huyễn cảnh càng sâu hơn lại hiện ra — đài đá trước mặt dần mờ đi trong lớp sương dày, phảng phất như đang trôi xa dần khỏi cậu, tựa hồ muốn thoát ly khỏi tầm tay.

Nếu đổi lại là người có tâm chí không đủ kiên định, lúc này sớm đã rối trí mà đuổi theo.

Nhưng Tô Vân Khanh vẫn mặt không đổi sắc, chỉ khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Yểm."

Tiểu Yểm thú vẫn lặng lẽ theo sau lưng Tô Vân Khanh, lập tức vểnh tai lên nghe, song lại không hề nhúc nhích.

Tô Vân Khanh làm sao biết được nó chỉ phái hóa thân bám theo?

Cậu chỉ khẽ mỉm cười, không vạch trần, nhẹ giọng nói: "Tiểu Yểm, nếu ngươi không giúp ta, lát nữa sư huynh ta bị người khác vây công, e là ngươi cũng khó giữ được tính mạng. Bọn họ đâu có ngu, chỉ liếc một cái là nhìn ra ngươi có thể bị ký khế ước rồi."

Yểm Thú: ?!

Khá lắm. Ban đầu nó còn tưởng Tô Vân Khanh là kẻ ngây thơ đơn thuần, ai ngờ cũng là một kẻ ngoài mềm trong cứng, tâm cơ thật chứ.

Yểm Thú cạn lời.

Nhưng lời Tô Vân Khanh nói lại hoàn toàn là sự thật.

Do dự một lát, Yểm Thú đành phải cực kỳ không tình nguyện mà há miệng, hít mạnh một hơi về phía trước mặt Tô Vân Khanh.

Chẳng bao lâu sau, huyễn cảnh trước mắt cậu liền bị hút sạch, tan biến không còn dấu vết.

Sau đó, Tô Vân Khanh quay đầu nhìn lại — liền thấy một con Yểm Thú đang phồng má giận dỗi, đứng ngay bên cạnh, trừng mắt nhìn mình.

Tô Vân Khanh bật cười khẽ.

Yểm Thú bực mình nói: "Ngươi nên cẩn thận, thứ này... không dễ lấy đâu."

Tô Vân Khanh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn đài đá phía trước. Chỉ một thoáng, mí mắt cậu hơi giật một cái.

Khoảng cách giữa Tô Vân Khanh và đài đá... lại vẫn là cự ly lúc ban đầu mới bước chân ra. Nói cách khác, cậu vừa mới bước được hai bước đã trúng huyễn cảnh, từ đầu tới cuối chỉ giậm chân tại chỗ mà thôi.

Vốn dĩ Tô Vân Khanh còn tưởng mình đã tránh được huyễn cảnh, nào ngờ lại sớm đã bị kéo vào từ lúc bắt đầu.

Yểm Thú thản nhiên nói: "Thấy chưa."

Tô Vân Khanh im lặng giây lát, rồi nhẹ giọng đáp: "Xem ra, ta cần phải suy tính kỹ hơn rồi."

Yểm Thú khẽ nhíu mày, có phần kinh ngạc.

Tô Vân Khanh nói xong liền quay đầu, nhìn về phía bên kia — nơi Nhâm Thân, đang ứng chiến.

Quả nhiên, cậu thấy Nhâm Thân đã cùng mười mấy tu sĩ vừa vượt qua huyễn cảnh, đang cố gắng ngăn cản bọn họ.

Đám tu sĩ kia hiển nhiên muốn tranh thủ thời gian, từng món pháp bảo quý hiếm, lần lượt ném về phía Nhâm Thân như mưa rào—

Nhâm Thân tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh, ứng phó không lộ chút sơ hở...

Nhưng Tô Vân Khanh hiểu rõ, dưới tình huống cùng cảnh giới mà bị vây công luân phiên, không ai có thể trụ vững quá lâu.

Yểm Thú cũng nhìn thấy cảnh tượng Tô Vân Khanh đang thấy, bèn khẽ nhướng mày, an ủi cậu:
"Ngươi yên tâm đi, ta thấy ngươi hoàn toàn có thể đợi bọn họ đánh nhau xong rồi hẵng đến lấy cơ duyên, đỡ phải phiền phức. Dù sao trong huyễn cảnh lần này cũng chẳng mấy ai có tâm tính tốt đẹp gì, làm ngư ông đắc lợi chẳng phải càng hay sao?"

Tô Vân Khanh vẫn đang hơi nhíu mày nhìn về phía Nhâm Thân, nghe vậy thì chợt bật cười: "Phải rồi."

Vừa nói, cậu vừa lặng lẽ mở giao diện hệ thống, đổi lấy một tấm phù dịch chuyển tức thời.

Yểm Thú cũng cười theo: "Đó thấy chưa—"

Ai ngờ vừa dứt hai chữ cuối, thân ảnh Tô Vân Khanh đã biến mất tại chỗ, ngay trước mắt nó!

Diễm Thú: ?!

Tim nó bỗng chốc khựng lại, hoảng hốt quay phắt về phía đài đá — thì thấy Tô Vân Khanh chẳng biết từ lúc nào đã đứng sừng sững trước đài, tay đưa ra, định dung hợp luồng thiên đạo bản nguyên kia!

Trong lòng Yểm Thú lập tức cuống cuồng, cắm đầu lao về phía đài đá như bay —

Nhưng còn chưa kịp tới gần, Tô Vân Khanh đã lạnh lùng vung tay áo, ném thẳng một món pháp bảo ra sau lưng mà chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại —

Một khối xúc xắc tinh xảo khắc rỗng từ trong tay áo Tô Vân Khanh bỗng hóa thành một luồng ánh sáng bay vút ra, đột ngột phóng lớn giữa không trung. "Ầm" một tiếng, nó nện thẳng xuống đất, hóa thành lồng giam bảy sắc, nhốt chặt Yểm Thú bên trong.

Yểm Thú: !

Chết tiệt, nó lại bị chơi một vố nữa rồi!

Xem ra Tô Vân Khanh đã phát hiện ra tất cả những huyễn cảnh kia đều do nó tạo ra.

Yểm Thú lòng như lửa đốt, nhưng lại bị phong tỏa toàn bộ hành động, chẳng thể thoát ra được, chỉ có thể bực bội đi tới đi lui trong chiếc lồng xúc xắc ấy.

Nó chỉ còn biết hy vọng phiên bản "tiểu đệ" mình chia ra lúc trước đủ bản lĩnh mà giúp đỡ được chút gì đó...

*

Lúc lòng bàn tay Tô Vân Khanh chạm nhẹ vào luồng thiên đạo bản nguyên, cậu lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp mà cường đại dâng trào ùa đến.

Giống như nắng ấm mùa hạ, rọi khắp người Tô Vân Khanh, khiến thân thể dường như sôi lên, ấm áp đến tận tim gan.

Tô Vân Khanh giữ vững tâm thần, linh lực trong lòng bàn tay từ tốn chảy ra, chậm rãi dẫn dắt dòng dịch thể màu vàng kim ấy bắt đầu hòa vào thân thể mình...

Ngoài dự đoán của Tô Vân Khanh, luồng chất lỏng màu vàng kim ấy lại vô cùng ngoan ngoãn, từng chút một hòa nhập cùng cậu, xuyên qua lòng bàn tay chui vào cơ thể.

Tô Vân Khanh khẽ nhướng mày.

Nhưng rất nhanh, Tô Vân Khanh đã phát hiện ra một điều gì đó có chút không ổn.

Dù có thể hòa nhập, nhưng tốc độ dung hợp của cậu với luồng chất lỏng này lại chậm đến đáng ngạc nhiên.

Chỉ trong thoáng chốc, Tô Vân Khanh mới chỉ dung hợp được một lớp khí vàng kim mỏng bên ngoài, còn phần chất lỏng tinh túy bên trong thì gần như chưa suy chuyển chút nào.

Lông mày Tô Vân Khanh dần dần nhíu lại.

Ngay lúc đó, một tiếng thở dài khàn khàn, già nua, chậm rãi vang lên từ trong dòng chất lỏng kia, truyền vào tai Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh khẽ nheo mắt, nhưng không mở miệng đáp ngay.

Sau tiếng thở dài, thanh âm kia tiếp tục vang lên: "Tiểu hữu, tâm cảnh của ngươi rất tốt, đáng tiếc tu vi lại quá yếu... Dù có thể dung hợp thiên đạo bản nguyên, thì thời gian e là không đủ rồi."

Tô Vân Khanh nhàn nhạt đáp: "Điều đó không cần tiền bối nhắc nhở."

Giọng nói già nua kia như nghẹn lại một chút, rồi lại nói tiếp: "Ngươi tiếp tục như vậy, không chỉ hại đồng bạn của mình, mà còn hại cả bản thân. Ngươi có biết hậu quả nếu không hoàn tất dung hợp trước khi bí cảnh khép lại là gì không?"

Tô Vân Khanh: "Hậu quả gì?"

Giọng nói ấy như u uẩn vọng đến từ nơi sâu thẳm: "Khi bí cảnh đóng lại, mọi thứ trong bí cảnh sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông. Ngươi sẽ mất hết nguồn linh khí cung cấp, tu vi tuột dốc không phanh... đến khi linh lực trong cơ thể hoàn toàn cạn kiệt—ngươi sẽ chết."

Nói rồi, trước mắt Tô Vân Khanh lại hiện ra một cảnh tượng.

Trong màn huyễn ảnh ấy, toàn là những tu sĩ giống như cậu—cố gắng chống đỡ trong bí cảnh, nhưng cuối cùng lại chết đói tại chỗ.

Tô Vân Khanh nhìn một lúc, rồi bất chợt khẽ cười: "Lão tiên sinh này, các người lừa người cũng chẳng chịu thống nhất lời thoại à?"

Giọng nói già nua kia khẽ khựng lại, thoáng lộ ra vẻ hoang mang: "Ngươi nói gì?"

Tô Vân Khanh bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là lời ngài nói... không giống với con yêu thú kia cho lắm."

Giọng già nua ấy im lặng trong chớp mắt, sau đó lạnh lùng bật cười: "Nó chẳng qua chỉ là một con Yểm  thú, thì biết gì?"

Tô Vân Khanh không nói thêm gì nữa, tiếp tục tập trung dung hợp thiên đạo bản nguyên.

Giọng nói kia dường như cảm nhận được sự kiên định trong cậu, bắt đầu hoảng loạn, nhưng lại không biết phải tiếp tục lừa dối thế nào.

Nhất thời, bốn phía trở nên yên tĩnh.

Tô Vân Khanh thì âm thầm cảm giác được tốc độ dung hợp bản nguyên đang dần nhanh hơn. Cảm giác này khiến cậu mơ hồ nhận ra một điều—

Những gì Dạ thú nói, có khi lại là sự thật.

Rất có khả năng, ý thức của vị tiên nhân từng tọa trấn nơi đây đã sớm tiêu tán, hiện giờ chỉ còn lại Yểm thú và cái giọng nói già nua kia giữ nơi này.

Vì vậy, chúng mới bằng mọi cách lừa gạt tu sĩ bước vào, khiến họ buông bỏ việc dung hợp thiên đạo bản nguyên.

Vì thiên đạo bản nguyên của tiên nhân giờ đây đã chẳng còn chút phòng hộ nào, chỉ cần bất kỳ ai đến cũng có thể lấy đi.

Khó trách, khó trách.

Tô Vân Khanh càng thêm toàn tâm toàn ý bắt đầu dung hợp thiên đạo bản nguyên.

Ngay khi bản nguyên ấy cuối cùng cũng có dấu hiệu thu nhỏ lại, đột nhiên, một luồng kim quang nóng bỏng dữ dội từ trong đó phóng ra, giận dữ gào thét: "Phàm nhân, đừng tham lam quá đáng nữa! Đây không phải là thứ ngươi nên nhòm ngó!"

Tô Vân Khanh đã sớm chuẩn bị. Cậu lập tức ném ra một đạo kiếm khí của Tiêu Tế, đánh chặn luồng kim quang đang lao đến.

Ngay sau đó, cậu lạnh nhạt cười: "Vậy các người ngăn cản tu sĩ dung hợp thiên đạo bản nguyên, trái lại với ý nguyện của tiên nhân, chẳng lẽ lại là đúng?"

Kim quang nhấp nháy, rồi một ngọn lửa rực rỡ hiện ra, bên trong là gương mặt của một đứa trẻ, nhưng giọng nói thì già nua đến kỳ lạ. Nó giận dữ gào lên với Tô Vân Khanh: "Ta ở trong bí cảnh này đã rất lâu, ta biết rõ phàm nhân các ngươi là hạng gì — tranh đấu, lừa lọc, ám toán lẫn nhau. Cho dù lấy được thiên đạo bản nguyên của tiên nhân, các ngươi cũng chỉ mang nó ra ngoài để làm loạn, rồi lại dùng nó để áp bức bọn ta. Bọn ta là linh vật trời đất, cũng có tôn nghiêm. Thà rằng cùng các ngươi đồng quy vu tận, chứ không để các ngươi chiếm được!"

Lời của ngọn lửa nhỏ khiến Yểm thú bên kia dường như cũng đồng cảm mãnh liệt. Nó lập tức đứng bật dậy, dùng sừng húc "bịch bịch" vào lồng giam do viên xúc xắc Lăng Lung biến thành, cố gắng phá ngục.

Tô Vân Khanh sắc mặt lạnh nhạt, nhìn ngọn lửa nhỏ kia, ngón tay khẽ động — một bình linh dịch hàn băng liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Khi cậu chuẩn bị vặn nắp bình, toan ném vào ngọn lửa trước mặt thì đối phương bỗng cất lời: "Hàn băng linh dịch vô dụng với ta. Đồng bạn của ngươi sắp không chịu nổi nữa rồi. Nếu ngươi còn chút lương tâm, ta có thể giúp ngươi cứu hắn. Chỉ cần ngươi đồng ý không dung hợp thiên đạo bản nguyên của tiên nhân."

Tô Vân Khanh khựng tay lại đôi chút, sau đó bật cười: "Lừa gạt lẫn nhau, các ngươi cũng giỏi lắm mà."

Ngọn lửa nhỏ điềm nhiên đáp: "Không tin, thì tự mình quay đầu lại nhìn đi."

Tô Vân Khanh không quay đầu, chỉ nhìn thẳng ngọn lửa nhỏ ấy, hỏi: "Nếu ta quay đầu, ngươi sẽ nhân cơ hội thiêu chết ta, đúng không?"

Ngọn lửa nhỏ rùng mình một cái, nheo mắt lại nhưng không nói gì.

Tô Vân Khanh cười khẩy "Linh vật trời đất, cũng chỉ đến thế mà thôi."

Ngọn lửa nhỏ nhìn hắn hồi lâu, rồi bỗng khoanh tay cười cợt, ngồi khoanh chân ngay giữa tâm ngọn lửa: "Vậy thì cứ giằng co đi. Để xem là đồng bạn ngươi chết trước, hay ngươi khống chế được ta trước."

Nói xong, nó còn đắc ý thêm vào: "Nói cho ngươi biết, ta chính là Tam Muội Chân Hỏa, đứng thứ ba trong bảng linh hỏa của thiên địa. Cho dù bị nhốt trong bí cảnh này nhiều năm, tu vi của ta ít nhất cũng tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ. Còn ngươi, một kẻ ngũ linh căn tệ hại lại mang cái thân thể yếu đuối bệnh tật như vậy, đừng mơ đánh bại được ta."

Tô Vân Khanh như bỗng nghĩ ra điều gì đó, chợt hỏi: "Nếu ngươi thật sự lợi hại như vậy, sao không giết ta ngay từ đầu?"

Sắc mặt của ngọn lửa nhỏ lập tức thay đổi. Ngay sau đó, nó âm trầm nói: "Đó là vì chủ nhân chúng ta tâm địa hiền lành, trước khi qua đời đã bắt chúng ta lập lời thề không được tùy tiện làm hại phàm nhân. Nhưng nếu các ngươi chủ động tìm chết, thì đừng trách bọn ta lỡ tay giết người."

Tô Vân Khanh cụp mắt, như đang do dự.

Thấy vậy, khóe miệng ngọn lửa nhỏ không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười chế giễu: "Xem ra cái mạng của đồng bạn ngươi chẳng quan trọng đến thế. Nhìn đi, hắn thật sự sắp chết rồi."

Nhưng nó không biết, ở nơi nó không thể nhìn thấy, Tô Vân Khanh đang hỏi hệ thống trong đầu:
"Ngươi có đạo cụ nào có thể xem tình trạng của Nhâm Thân không?"

Hệ thống sững người một thoáng, rồi vội vàng nói: "Có chứ!"

Nói xong, nó lập tức đẩy ra một món đạo cụ.

Tô Vân Khanh không hề do dự, đổi luôn tại chỗ.

Sau khi đổi xong, món đạo cụ hóa thành một thứ giống như một màn hình trong suốt, hiện ra ngay trước mặt cậu.

Ngay sau đó, cảnh tượng bên phía Nhâm Thân lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt.

Ngọn lửa nhỏ nói Nhâm Thân sắp chết, có hơi phóng đại.

Nhưng tình hình thực tế thì chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Lạc Ngọc Kinh đã tới, ngay cả Vạn Sĩ Tung không biết bằng cách nào cũng đã vào được trong đó.

Thêm vào đó là đám tu sĩ chen chúc theo sau, bọn họ vây công truy sát, dù Nhâm Thân có bản lĩnh đến đâu, có đánh đâu thắng đó, thì vẫn bị thương rất nặng.

Trong tay Nhâm Thân là thanh kiếm lấp lánh, ánh mắt hắn lạnh lẽo sâu thẳm. Toàn thân y bị vô số kiếm quang bao phủ, xuyên qua giữa muôn ngàn ánh sáng pháp bảo, mỗi kiếm ra tay đều có người ngã xuống, sát ý của hắn chưa từng giảm bớt.

Nhưng những pháp bảo kia được ném ra từ khắp bốn phương tám hướng, tấn công phủ đầu, công kích đan xen như vũ bão, khiến những vết thương trên người y từng chút từng chút chồng chất lên nhau.

Thế nhưng Nhâm Thân lại như chẳng biết mệt, cũng chẳng biết đau, chỉ siết chặt chuôi kiếm, trái tim như thép lạnh, tiếp tục giết chóc không ngừng nghỉ, một mực chặn đám người kia lại ở khoảng đất cách bệ đá một trượng—

Chỉ trong một thoáng, Tô Vân Khanh bỗng nhìn thấy được đôi mắt của Nhâm Thân.

Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt đen sâu thẳm của Nhâm Thân, cậu chẳng nhìn thấy điều gì khác—chỉ thấy một thanh kiếm.

Kiếm là Nhâm Thân. Nhâm Thân chính là kiếm.

Máu me đầy người, vậy mà vẫn không chút sợ hãi.

Hóa thân của Nhâm Thân lúc này, tựa như được tạo thành từ loại ngọc cốt cực kỳ hiếm có. Khi máu trên người y dần cạn kiệt, liền lộ ra những ngón tay và ngũ quan đã nứt vỡ.

Tựa như một con rối tinh xảo bị vứt xuống đất, rồi rơi vỡ từng mảnh.

Mà hóa thân đó, tồn tại được là nhờ hai thứ—một là máu của bản thể, hai là kim đan được phân tách ra từ bản thể.

Máu cạn rồi, sắp phải đốt kim đan.

Khuôn mặt Nhâm Thân trắng bệch. Nét cười khát máu đầy giễu cợt của Lạc Ngọc Kinh và Vạn Sĩ Tung phản chiếu trong mắt Tô Vân Khanh, càng khiến hắn thấy chói mắt khó chịu.

Thế nhưng Tô Vân Khanh vẫn lặng lẽ nhìn hết tất cả, không có lấy một chút biểu cảm, đến cả mắt cũng chẳng chớp.

Hệ thống thì nhìn mà lòng như thắt lại, không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, ngươi... vẫn nên cứu Kiếm Tôn đi..."

Tô Vân Khanh bỗng cụp mắt, khẽ đáp: "Ừm."

Hệ thống: ?

Ngay giây sau đó, Tô Vân Khanh đem toàn bộ số điểm còn lại, không sót một chút nào, đổi sạch thành Siêu Thăng Long Đan và Dung Linh Đan.

Dưới ánh mắt khiếp đảm đến cực độ của hệ thống, cậu nuốt hết những viên đan dược đó trong một ngụm, thậm chí còn trực tiếp nuốt sống cả đám Dung Linh Thảo mà cậu và Nhâm Thân đã cùng nhau gom được từ trước trong nhẫn trữ vật.

Hệ thống: !!!

Tiểu Hỏa Diễm cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Thế nhưng nó lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ nhìn luồng khí tức đang điên cuồng bạo phát trước mặt, cười nhạo: "Ngươi thôi vùng vẫy đi—"

Nhưng giây tiếp theo, Tô Vân Khanh ầm ầm vung một chưởng, ấn thẳng xuống đỉnh đầu Tiểu Hỏa Diễm.

Tiểu Hỏa Diễm lúc này mới hoàn toàn nhận ra không ổn, bắt đầu phản kháng điên cuồng.

Lửa bắt đầu phình to — từ ba tấc, thành một thước, rồi ba thước, cuối cùng là một trượng.

Ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, điên cuồng muốn đốt cháy thân thể của Tô Vân Khanh.

Thế nhưng Tiểu Hỏa Diễm không hề biết — khi nó dồn toàn lực ngăn cản chưởng kia của Tô Vân Khanh, thì ở một bên khác, Tô Vân Khanh đã âm thầm bắt đầu rút cạn cơ duyên của thiên đạo bản nguyên.

Luồng năng lượng của thiên đạo bản nguyên hòa cùng Dung Linh Đan và Siêu Thăng Long Đan, điên cuồng tràn vào cơ thể cậu, cuộn lên như thủy triều.

Bảy khiếu Tô Vân Khanh bắt đầu chảy máu, từng giọt máu đỏ sẫm lăn xuống từ gương mặt trắng như ngọc của hắn. Kinh mạch và xương cốt trong cơ thể dưới sự cọ xát và nghiền nát của mấy luồng sức mạnh kinh khủng kia, vỡ nát, rung chuyển, rồi tái tổ hợp.

Cơn đau dữ dội khiến ngũ quan hắn khẽ vặn vẹo, nhưng trong đôi mắt đen bóng kia lại luôn sáng rực một tia sáng — kiên định đến tuyệt đối.

Tứ linh căn.

Tam linh căn.

Song linh căn.

Hệ thống: !!!

Lúc đầu, hệ thống cứ tưởng Tô Vân Khanh đã phát điên thật rồi.

Nhưng rồi, dần dần, nó bỗng nhận ra mục đích thật sự của Tô Vân Khanh.

Siêu Thăng Long Đan giúp Tô Vân Khanh tạm thời tăng mạnh thực lực — đủ để áp chế Tiểu Hỏa Diễm. Mà trong khoảng thời gian đó, cậu lại có thể nhanh chóng dung hợp bản nguyên thiên đạo.

Bản nguyên thiên đạo vốn cường đại vô cùng, lại vừa khéo trở thành nguồn năng lượng duy nhất đủ sức cung cấp cho quá trình Dung Linh Đan rửa sạch căn cốt linh căn.

Từng bước, từng tầng, khớp chặt lấy nhau.

Chỉ có Tô Vân Khanh mới nghĩ ra được một kế hoạch nghịch thiên đến như vậy.

—Nhưng cho dù lý thuyết là vậy, thì việc ba loại năng lượng này đồng thời điên cuồng va chạm trong cơ thể, đau đớn cậu phải gánh chịu... không phải người thường có thể chịu đựng nổi.

Cho nên, suy cho cùng... Tô Vân Khanh vẫn là điên thật rồi!

Tiểu Hỏa Diễm rốt cuộc cũng nhận ra sự bất thường.

Khi thấy Tô Vân Khanh tiếp tục rút lấy những tia cơ duyên cuối cùng còn sót lại, nó lập tức gào lên, nhào về phía cậu như bóng lửa hắc ám xé toạc hư không.

Tô Vân Khanh khẽ liếc mắt.

Chỉ một cái liếc, Tiểu Hỏa Diễm liền khựng lại giữa không trung.

Tô Vân Khanh nhẹ cong khóe môi, nụ cười mang theo sát ý thản nhiên.

Tay áo khẽ phất.

Một bình Hàn Băng Linh Dịch bay vút ra, lật ngang giữa không gian, ào ào đổ xuống như băng tuyết vạn năm, hất thẳng vào Tiểu Hỏa Diễm đang lơ lửng giữa trời!

Tiểu Hỏa Diễm hoảng loạn tránh né.

Lúc này, Tô Vân Khanh lại không chút biểu tình, từ từ lấy ra một viên Siêu Thăng Long Đan, ngửa đầu nuốt xuống.

Thành hay bại, chỉ trong một chiêu này mà thôi.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Vân Khanh đã tinh lọc kinh mạch đạt đến song linh căn, tu vi nhờ Siêu Thăng Long Đan mà không gặp bất kỳ chướng ngại nào, thoáng chốc đã tăng vọt đến Nguyên Anh chi đỉnh.

Viên Thăng Long Đan cuối cùng được nuốt xuống, Tô Vân Khanh cảm thấy trong óc chợt nổ vang như sấm sét, một đạo bạch quang bừng lên trước mắt, kế đó bạch quang ấy từ trong thân thể cậu bạo phát mà ra, gần như trong chớp mắt đã nghiền nát hết thảy kinh mạch cùng cốt cách trong thân thể.

Đau đớn xé rách dữ dội như sóng trào cuốn tới.

Máu tươi tuôn xối xả.

Ý thức của Tô Vân Khanh gần như tiêu tán.

Cậu cảm giác thân thể này, đã đến tận cùng cực hạn.

Tứ chi cùng hồn phách dần dần mất đi khống chế.

Tiểu Hỏa Diễm cũng gầm thét lao đến từ chính diện, vuốt vuốt nanh nanh, hung hăng chẳng chút lưu tình.

Trong cơn mê man mờ ảo, việc cuối cùng Tô Vân Khanh làm...

Là gian nan ngoảnh đầu lại, đưa mắt nhìn về phương hướng Nhâm Thân.

Cách nhau... chỉ vỏn vẹn một trượng xa xôi.

Tô Vân Khanh trông thấy Nhâm Thân nhất cánh tay trái đã buông lỏng vô lực, một tay chống kiếm mà đứng giữa vòng vây của tu sĩ. Hắc y đã sớm bị máu tươi nhuộm đẫm, nửa bên trái khuôn diện càng thêm tàn tạ, rách nát chẳng ra hình người.

Thế nhưng— Y vẫn không để bất kỳ kẻ nào bước gần Tô Vân Khanh nửa bước.

Tô Vân Khanh khẽ nở nụ cười không thành tiếng.

Quả nhiên, khi lòng đã cạn ý chí, chỉ cần nhìn thấy kẻ khác còn đang gắng sức chống chọi... hy vọng, có lẽ, lại sinh.

Tiểu hỏa diễm nhào tới —

Ngay khoảnh khắc những ngọn lửa rực nóng chạm đến mu bàn tay Tô Vân Khanh, khi thần trí cậu gần như đã mất hết, đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt trừng lớn.

Hai mắt phát sáng kiên nghị, không chút né tránh hỏa diễm đang lao đến, trái lại trực tiếp vung tay, dốc toàn lực vỗ mạnh một chưởng lên đoàn thiên đạo bản nguyên cuối cùng.

Chỉ trong nháy mắt — Thiên đạo bản nguyên toàn bộ bị Tô Vân Khanh hấp thu sạch sẽ.

Siêu Thăng Long Đan lại lần nữa bộc phát, song linh căn dung hợp!1

Đơn linh căn, thành——

Thiên đạo bản nguyên cũng hoàn toàn hòa nhập vào trong huyết mạch toàn thân Tô Vân Khanh.

Khí tức trên người Tô Vân Khanh bắt đầu từng đợt bạo tăng, từng tầng một, không ngừng leo lên cao.

Giữa một tiếng nổ vang rền như long ngâm, một luồng bạch quang thanh thoát đột nhiên từ người Tô Vân Khanh bừng lên rực rỡ.

Luồng bạch quang ấy lơ lửng giữa không trung, hóa thành một thân ảnh khổng lồ vận bạch y, thân hình tiêu sái tuyệt luân, cao lớn như chọc thấu mây xanh, bao trùm lấy Tô Vân Khanh trong vòng hộ hộ pháp, trực tiếp đánh bay tiểu hỏa diễm ra xa!

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ các tu sĩ trên bệ đá đối diện cũng đồng loạt trông thấy cảnh tượng phía bên này.

Khi họ thấy bóng người áo trắng to lớn lơ lửng giữa không trung, tỏa ra quang mang mênh mông, tức thì ai nấy đều biến sắc, kinh hãi đến cực điểm!

"Bạch y ngưng thần! Đó là hóa thân của Tô Dũ!"

"Lại là sát chiêu mà Tô Dũ lưu lại cho nhi tử mình!"

"Tô Dũ làm thế nào mà làm được chuyện đó?!"

Nhâm Thân lúc này cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng hàng mi đã gần như nhuộm đẫm huyết, ngước nhìn lên bạch y giữa tầng không.

Lặng yên trong chốc lát, y nở nụ cười.

Y hiểu rõ— Đó là Pháp Thiên Tượng Địa của Tô Vân Khanh khi tu vi đột phá đến Hóa Thần kỳ.

Chứ không phải hóa thân gì của Tô Dũ cả.

Quả nhiên, từ đầu đến cuối, y chưa từng nhìn lầm người.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com