Xuyên Thành Đạo Lữ Bệnh Nhược Của Kiếm Tôn Vô Tình Đạo

Chương 25



Ba canh giờ trôi qua.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Nhâm Thân mới thu lại ngọc đĩa, nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, hắn đã nghiên cứu ra được một vài huyền bí.

Sau một lúc suy nghĩ, Nhâm Thân bình tĩnh nhìn về phía Tô Vân Khanh, người đang dựa vào bức tường đá bên cạnh, khoác chiếc áo lông hạc, cuối cùng y cũng đứng dậy bước về phía Tô Vân Khanh.

Lúc này, Tô Vân Khanh đang vừa đọc sách vừa ăn một ít đồ ăn vặt mang theo, thịt bò khô nướng ngũ vị nổi bật, dai mà thơm, không hề ngấy. Cộng thêm với trà nhài thơm ngọt, ăn mãi mà không thấy chán.

Tuy nhiên, phần thịt bò khô không nhiều, Tô Vân Khanh trước đó đã chia một chút cho Lâm Uyên và Vạn Sĩ Tung, mấy ngày qua ăn hết thì chỉ còn lại một ít.

Do đó, Tô Vân Khanh vừa cẩn thận ăn miếng thịt bò khô cuối cùng, vừa ngẫu nhiên nghĩ liệu trong bí cảnh này có thể săn được thỏ hay gà rừng để ăn không?

Cậu đã chuẩn bị đầy đủ gia vị, nhưng tiếc là Nhâm Thân lại là một người không hiểu ý, ngày nào cũng ăn đan tẩy tủy, khiến cậu thèm mà không dám nói ra.

Lẽ ra, lúc trước không nên chia phần thịt bò khô cho Lâm Uyên và Vạn Sĩ Tung, vậy thì giờ cậu còn có thể ăn thêm một chút.

Nhâm Thân bước đến gần.

Bóng dáng y đổ xuống, che khuất Tô Vân Khanh, khiến y chợt tỉnh lại.

Lông mi khẽ động, Tô Vân Khanh ngước mắt lên: "Sư huynh?"

Nhâm Thân nhìn Tô Vân Khanh, đang định để Tô Vân Khanh ăn xong rồi mới nói.

Đột nhiên, ánh mắt của Nhâm Thân lại dừng lại trên cuốn thoại bản trong tay Tô Vân Khanh.

Ngay lập tức, sắc mặt của Nhâm Thân trở nên vô cùng kỳ lạ.

Vì cuốn thoại bản mà Tô Vân Khanh đang cầm chính là thoại bản về một Ma Nam và một Yêu Nam.

Trang thoại bản lật ra, ma nam và yêu nam đang ôm nhau, nước mắt tuôn rơi, tình tiết thật sự rất sến súa...

Tô Vân Khanh thấy ánh mắt của Nhâm Thân, trong lòng thấy buồn cười nhưng mặt ngoài không thay đổi sắc thái, tùy tiện thu cuốn thoại bản lại rồi nói: "Cũng không có gì đáng xem, chỉ là vài cuốn thoại bản để giết thời gian thôi, là An sư đệ tặng cho ta. Ta nghĩ lần này bí cảnh mở ra có một tháng, nên mang theo hai cuốn để đọc."

May mắn là lúc trước An Dung Ngọc không mua cho cậu cuốn "Ma Tôn đại chiến Kiếm Tôn ba trăm hiệp" để làm bí kíp, nếu không thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Nhâm Thân muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng ỳ khẽ nói: "Phu nhân nếu sau này không có thú vui gì, có thể cùng ta luận đạo, không cần phải xem những thứ làm bẩn mắt thế này."

Tô Vân Khanh:......

Nếu cậu thích luận đạo, sao lại đi xem mấy thứ này?

Có vẻ như Kiếm Tôn này vẫn cần phải được chỉ dẫn thêm, nếu không tính cách "chết lầm" của y thật khó mà chịu nổi.

Nhưng lúc này Tô Vân Khanh không nói gì, chỉ mỉm cười một cách kín đáo, rồi chuyển đề tài: "Sư huynh tìm ta, là muốn thảo luận cách song tu sao?"

Nhâm Thân vốn định tự mình đề cập, nhưng khi Tô Vân Khanh nhắc đến, y lại có phần không tự nhiên.

Một lúc lâu, y im lặng gật đầu, có vẻ không thoải mái khi nói: "Phương pháp song tu ta đã nghiên cứu qua rồi, có một cách có thể không làm phu nhân phải khó xử nhưng vẫn có thể đạt hiệu quả song tu đến sáu phần bình thường. Giúp phu nhân phục hồi cơ thể, chắc là đủ rồi."

Tô Vân Khanh tự nhiên biết Nhâm Thân muốn cùng cậu song tu sẽ không phải loại song tu như thế này, nhưng một khi đã bắt đầu thì sẽ dễ dàng có những bước tiếp theo, từ từ mà tiến bộ thôi. Vì vậy, Tô Vân Khanh cũng không ngạc nhiên, chỉ kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vậy ta phải làm thế nào?"

Nhâm Thân nghiêm túc một chút, rồi lấy ra một viên ngọc đĩa đưa cho Tô Vân Khanh, vừa trình bày vừa giải thích một lượt.

Khi nói đến đoạn cuối, Tô Vân Khanh vẫn không có vẻ gì là ngại ngùng, nhưng Nhâm Thân lại có chút bối rối, mặt hơi đỏ lên, như thể càng nói tiếp thì sẽ trở thành một sự xúc phạm lớn với Tô Vân Khanh.

Còn Tô Vân Khanh nghe xong, trong lòng chỉ thoáng qua một ý nghĩ: Chẳng qua chỉ là cởi giày tất ra rồi cho tay chân tiếp xúc thôi mà, thật là chuyện trẻ con.

Nhưng Tô Vân Khanh hiểu rằng, đối với người xưa, đôi chân là một phần rất riêng tư, nếu không thì Ma Quân trước đó đã không nhiều lần đem giày và đôi chân trần của cậu ra nói đến.

Bây giờ Nhâm Thân làm vậy, có lẽ không phải hoàn toàn vì muốn chữa bệnh cho cậu.

Nếu chỉ muốn trị bệnh, chỉ cần chạm tay vào nhau là đủ, đâu cần đến đôi chân?

Tuy nhiên Tô Vân Khanh không biết, Nhâm Thân đã tính toán kỹ lưỡng mới nhận ra rằng chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng chữa lành cho cậu, nếu chỉ dùng tay thì hiệu quả chắc chắn sẽ kém, vì những huyệt vị quan trọng ở chân rất nhiều, mà tác dụng sẽ mạnh hơn nếu làm như vậy.

Còn nếu sâu hơn nữa, nếu phải tiếp xúc da thịt, Nhâm Thân nghĩ Tô Vân Khanh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vì vậy, sau một hồi lâu suy nghĩ, Nhâm Thân mới nghĩ ra cách này, một phương pháp chữa bệnh như một đường biên giữa hai người mà không quá lộ liễu.

Tất nhiên, những điều này Nhâm Thân không nói ra, Tô Vân Khanh không hề biết, cậu chỉ nghĩ Nhâm Thân có tình ý với mình, trong lòng khẽ mỉm cười, rồi ngẩng đầu nhìn Nhâm Thân đang có chút bối rối, cười dịu dàng nói: "Sư huynh chỉ vì muốn cứu mạng ta, nếu phu quân biết, chắc chắn sẽ không cảm thấy có gì không ổn."

Nhâm Thân nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.

Sau khi Tô Vân Khanh nói xong câu đó, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ, rồi cậu nhíu mày, không hề lộ ra vẻ gì, nhưng lại thêm một câu nói: "Có lẽ, phu quân căn bản không để ý đến những chuyện này."

Khi nói những lời này, mỹ nhân sắc mặt u ám, đôi mi dài rủ xuống nhẹ nhàng run rẩy, cả người tỏa ra một cảm giác cô đơn, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.

Nhâm Thân cảm thấy trong lòng hỗn loạn, một lúc lâu không biết phải nói gì.

Ban đầu còn cảm thấy như thế này không ổn, có chút xâm phạm đến Tô Vân Khanh vì cậu không biết rõ tình hình, nhưng giờ đây, Nhâm Thân chỉ cảm thấy cậu thật tốt, thật đáng thương, sao y lại để cậu phải chịu khổ như vậy?

Vì thế, vẻ bối rối trên mặt Nhâm Thân lập tức tan biến, thay vào đó là một vẻ bình thản, rồi y thấp giọng nói: "Phu nhân nói đúng, là ta hẹp hòi, ta chỉ muốn chữa bệnh cho phu nhân, đâu cần phải e ngại những điều không đâu."

Tô Vân Khanh nhẹ nhàng cười một cái, như thể thở phào nhẹ nhõm: "Sư huynh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."

Nụ cười của Tô Vân Khanh khiến những cảm giác không thoải mái trong lòng Nhâm Thân hoàn toàn tan biến, rồi anh chủ động ngồi xuống trước mặt Tô Vân Khanh, nhẹ giọng nói: "Vậy phu nhân chuẩn bị xong chưa, chúng ta bắt đầu thôi."

Tô Vân Khanh gật đầu: "Được."

*

Sau đó, Nhâm Thân thắp lên ngọn đèn lưu ly trong động, mọi thứ xung quanh đều đã sắp xếp đâu vào đó, hai người chính thức bắt đầu.

Như Nhâm Thân đã nói, khi tiến hành song tu, cuối cùng cả hai đều sẽ cảm thấy cơ thể nóng bừng, vì vậy tốt nhất là nên mặc ít y phục.

Tô Vân Khanh và Nhâm Thân đều cởi bỏ áo ngoài và giày tất, chỉ mặc một áo lót mỏng trắng như tuyết, ngồi trên tấm thảm da gấu, tay chân chạm vào nhau, bắt đầu tiến hành song tu.

Khi làn da mềm mại như ngọc của Tô Vân Khanh tiếp xúc với Nhâm Thân, y bất giác rùng mình, sau đó linh lực trong tay như dòng thác cuồn cuộn, chảy vào cơ thể Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh bị linh lực cuồn cuộn nóng bỏng này đụng phải, không tự chủ được mà khẽ rên lên một tiếng, thấp giọng nói: "Sư huynh chậm chút."

Nhâm Thân bừng tỉnh, tự biết mình đã thất thố, lập tức chậm lại.

Như vậy, qua lại mấy lần, Nhâm Thân, vốn dĩ luôn vững vàng như núi, giờ đây lại giống như một thiếu niên vụng về, thật sự luống cuống.

May mắn là Tô Vân Khanh đủ kiên nhẫn, luôn nhẹ nhàng chỉ dẫn Nhâm Thân, đến sau cùng, linh lực trong cơ thể hai người cuối cùng cũng bắt đầu dần dần đạt được sự cân bằng.

Nhìn vào bên trong, có thể thấy linh lực trong cơ thể Nhâm Thân là một dòng vàng kim rực rỡ, mạnh mẽ như sấm rền, khi di chuyển còn mang theo những đốm kim quang lấp lánh, như pháo hoa rực rỡ kéo dài. Khi linh lực này xâm nhập vào cơ thể Tô Vân Khanh, nó lập tức làm ấm toàn bộ kinh mạch của Tô Vân Khanh.

Còn linh lực của Tô Vân Khanh lại là một sợi dây mảnh như tơ nhện, màu trắng lạnh lẽo nhè nhẹ. Tuy linh lực của Tô Vân Khanh mảnh mai, nhưng lại rất linh hoạt, khi chạm vào linh lực của Nhâm Thân, nó tự nhiên quấn lấy, từng vòng một, từ từ bao bọc lấy ánh sáng hùng vĩ, mềm mại như tơ, quấn quýt không rời.

Tưởng chừng như là hai dòng linh lực chênh lệch lớn, nhưng khi hoà quyện vào nhau lại vô cùng ăn ý tựa như hai dòng nước hòa hợp, không hề có sự xung đột.

Hơn nữa, không chỉ có linh lực của Nhâm Thân truyền vào một chiều, mà những làn gió lạnh tỏa ra từ linh lực mỏng manh của Tô Vân Khanh cũng nhanh chóng khiến linh lực vốn cứng rắn của Nhâm Thân trở nên mềm mại, uyển chuyển, dần dần vận hành trở nên trơn tru hơn.

Trước đây, nhiều bậc cao nhân từng đánh giá kiếm ý của Nhâm Thân, nói rằng mặc dù có sức mạnh vô biên nhưng lại thiếu đi sự tinh tế, có quá nhiều sơ hở trong những chi tiết nhỏ.

Chỉ là, vì Nhâm Thân tu luyện đến cảnh giới quá cao, nên dù kiếm ý có nhiều khuyết điểm, cũng không cản trở y trở thành kiếm khách vô địch thiên hạ.

Nhưng hiện tại... qua việc song tu với Tô Vân Khanh, y dường như dần dần ngộ ra cách bổ sung những thiếu sót trong kiếm ý của mình.

Thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.

Nhâm Thân hơi kích động, linh lực trong cơ thể bắt đầu càng thêm cuồn cuộn mãnh liệt.

Linh lực truyền vào cơ thể Tô Vân Khanh cũng bắt đầu dần dần tăng lên.

Tô Vân Khanh giờ đây đã quen thuộc với linh lực của Nhâm Thân, nên cũng không ngăn cản hành động của y.

Dần dần, linh lực màu trắng nhạt của Tô Vân Khanh cũng dần bị linh lực kim sắc hùng vĩ kia nhuộm thêm một chút ấm áp, sáng lên như ánh hoàng hôn, càng thêm sinh động.

Hai người đều vì sự giao hòa của linh lực mà bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ trên trán.

Nhâm Thân vẫn chưa cảm thấy gì khác lạ, nhưng khuôn mặt Tô Vân Khanh dần dần trở nên rực rỡ như mây đỏ, làn da ngọc trắng bắt đầu ửng hồng, giống như đóa hoa phù dung nhẹ nhàng nở rộ.

Mồ hôi từ cơ thể cậu từ từ thấm ướt áo trong mỏng manh, khiến nó trở nên trong suốt hơn, dính sát vào cơ thể mảnh mai, để lộ làn da trắng như ngọc ẩn hiện, quyến rũ vô cùng...

Nhưng Nhâm Thân, đang hoàn toàn tập trung vào việc song tu và cảm nhận kiếm đạo, không hề nhận ra sự khác thường của Tô Vân Khanh.

Cho đến khi Tô Vân Khanh, kiên nhẫn đến cuối cùng, cảm thấy mọi thứ đã đủ, cậu mới run rẩy nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, đủ rồi."

Nhâm Thân, đang trong trạng thái chuyên chú vào việc song tu và cảm thụ kiếm đạo, ngạc nhiên: ?

Ngay lúc đó, Nhâm Thân bỗng nhận ra điều gì, gần như ngay lập tức thu lại linh lực một cách vội vã.

Chỉ vì thu linh lực quá đột ngột, Tô Vân Khanh lập tức mất đi điểm tựa, thân thể mềm mại như không có xương bỗng chao đảo ngã về phía trước.

Khi Nhâm Thân phản ứng kịp, Tô Vân Khanh đã rơi vào trong lòng y, thân thể mềm mại như ngọc, ấm áp, ướt át, lại còn nhẹ nhàng thở d.ốc.

Nhâm Thân cả người như bị điện giật, không biết phải đặt tay vào đâu.

Cuối cùng, Tô Vân Khanh khẽ rùng mình, hàng mi dài ướt đẫm run rẩy, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, giọng nói có chút uất ức: "Sư huynh, ta không còn sức, huynh giúp ta đứng dậy."

Nhâm Thân: ...

Y vô thức cúi đầu nhìn, ngay lập tức nhìn thấy đôi môi mỏng hồng ướt át của Tô Vân Khanh, từ trong đó phả ra hơi thở mờ mịt, nóng bỏng.

Lúc này, khuôn mặt bệnh tật nhợt nhạt của Tô Vân Khanh, vốn dĩ trắng bệch, đã hoàn toàn bị sắc đỏ bao phủ, mồ hôi ướt đẫm trên da.

Nhưng kỳ lạ thay, cậu không chút nào có vẻ nhếch nhác, trái lại, Nhâm Thân như thể ngửi thấy một hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ từ mồ hôi của cậu, một mùi ngọt ngào mềm mại... như ẩn như hiện.

Những giọt mồ hôi trong suốt lăn dài xuống chiếc cằm tinh xảo, nhẹ nhàng rơi xuống xương quai xanh thanh mảnh, vỡ ra thành tám cánh thuỷ hoa...

Nhâm Thân hơi thở có chút gấp gáp.

Nhưng những điều này vẫn chưa phải là thứ khiến người ta mê hoặc nhất.

Điều khiến người ta mê hoặc nhất chính là thân thể mảnh mai nhẹ nhàng, như thể không thể nắm bắt được xương cốt, dính sát vào ngực y.

Tô Vân Khanh tuy rất gầy, nhưng cơ thể gần như không có bất kỳ khớp xương nào lộ ra, chỉ toàn là làn da mịn màng. Khi áp sát vào Nhâm Thân, tựa như một khối ngọc mềm ấm, lặng lẽ tỏa ra nhiệt độ dễ chịu.

Điều đó khiến người ta khó lòng kiềm chế, muốn ôm lấy cậu, như muốn nhấn chìm cậu trong vòng tay mình...

Nhâm Thân quả thực đã bị mê hoặc, không thể tự kiểm soát mình.

Yết hầu y nhẹ nhàng chuyển động, không kiềm chế được cúi đầu xuống—

Và chỉ trong gang tấc, đôi môi mỏng mềm mại như ngọc kia đang ở ngay trước mắt.

Chỉ cần hôn lên... chỉ cần hôn lên...

Đột nhiên, một tiếng kêu chói tai vang lên, như một âm thanh sắc bén xé rách bầu trời đêm.

Nhâm Thân bỗng chốc cứng đờ, lập tức tỉnh táo lại.

Vào lúc này, đôi môi của y và Tô Vân Khanh chỉ còn cách nhau một tấc, sống mũi thẳng tắp của cả hai đã dính sát vào nhau, có thể cảm nhận được sự tinh tế của đầu mũi.

Hơi thở của Tô Vân Khanh có chút không ổn, nóng bỏng.

Nhâm Thân trong lòng đang đấu tranh dữ dội.

Đôi mắt y lóe lên, tâm trí rối bời, chỉ hận không thể bộc bạch tất cả ngay lúc này, rồi hôn mạnh vào đôi môi mỏng quyến rũ ấy.

Nhưng... có nên làm như vậy không?

Lý trí và d.ục v.ọng của Nhâm Thân bắt đầu xung đột kịch liệt'1q.

Tất cả sự giằng co trong ánh mắt y đều bị Tô Vân Khanh, đang lặng lẽ thở d.ốc nhìn thấy rõ ràng.

Cuối cùng, đôi mi dài của Tô Vân Khanh run lên, bỗng nhiên anh đưa tay ra, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào môi Nhâm Thân, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh..."

Chỉ một chữ "Sư huynh" ngập ngừng ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu Nhâm Thân.

Y khẽ thắt cổ họng, lập tức ngồi dậy.

Sự va chạm suýt chút nữa đã khiến Tô Vân Khanh ngã xuống đất.

Tô Vân Khanh tóc dài xõa ra, ngã về phía trước, cắn môi phát ra một tiếng rên khẽ.

Sau đó, Nhâm Thân lại nhanh chóng tỉnh táo, cảm giác tội lỗi và ân hận dâng lên, vội vàng chạy đến ôm lấy Tô Vân Khanh, rồi lấy chiếc áo choàng hạc bên cạnh khoác lên người cậu.

Cùng lúc đó, tiếng kêu bén nhọn ngoài cửa mỗi lúc một gần, như thể hai yêu thú đang đuổi đánh nhau, đang tiến lại gần họ.

Nhâm Thân lấy lại tinh thần, nhíu mày một cái rồi ôm Tô Vân Khanh nói: "Có yêu thú đến, phu nhân, chúng ta ra cửa động xem thử."

Tô Vân Khanh tựa vào trong lòng Nhâm Thân, thấp giọng nói: "Tất cả đều nghe sư huynh."

Giọng nói của Tô Vân Khanh rất mềm mại, hơn nữa vì vừa rồi đã cùng Nhâm Thân tiến hành song tu, lúc này giọng nói trong trẻo bình thường của cậu lại mang theo chút âm sắc mơ hồ, nghe vào tai Nhâm Thân giống như một sợi dây nhỏ lôi kéo tâm trí, làm y lại phải gắng gượng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại thấy một cơn ngứa ngáy.

Nhâm Thân vành tai hơi nóng lên, vẫn cố gắng trấn tĩnh tâm trí, rồi ôm lấy Tô Vân Khanh đi ra ngoài.

Đến cửa động, Nhâm Thân nhìn ra ngoài, liền thấy một vật màu vàng tròn trịa, đang lao tới về phía cửa động với tốc độ cực nhanh, tưởng chừng như để lại bóng mờ, đến mức hai người không kịp nhìn rõ vật đó là gì.

Vật màu vàng tròn trịa ấy, sau lưng còn có một con diều hâu khổng lồ, hình như đang coi vật vàng kia là con mồi, không ngừng truy đuổi.

Nhìn thấy vật vàng kia sắp lao tới chân hai người, diều hâu kêu lên một tiếng sắc bén, đột ngột lao xuống, chính là nhằm vào Tô Vân Khanh và Nhâm Thân mà đến.

Nhâm Thân trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, toàn bộ uất ức vừa nãy tích tụ trong lòng bùng nổ, biến thành một đường kiếm quang sắc lạnh, nhắm thẳng lên trên.

Con diều hâu còn chưa kịp kêu thêm tiếng nào, đã bị kiếm quang chém làm đôi "soạt" một tiếng rơi xuống đám cỏ gần đó.

Cùng lúc đó, con vật màu vàng đã lao vào trong động.

Nhâm Thân nhíu mày, ôm Tô Vân Khanh rồi quay đầu lại.

Nhưng khi hai người nhìn rõ cảnh tượng ở một góc trong động, cả hai đều ngẩn người.

Con vật màu vàng hóa ra là một sinh vật có hình dạng giống chuột lang, toàn thân sáng lấp lánh vàng, có lẽ vì ăn uống quá tốt mà nó béo tròn, hiện giờ đang ôm lấy một chiếc đèn thủy tinh, cố gắng dùng những cái móng nhỏ để gặm lấy tinh hoa dương xúc bên trong.

Nhâm Thân ánh mắt hơi động: "Chuột tìm kho báu, có lẽ là tinh hoa dương xúc đã thu hút nó tới đây."

Tô Vân Khanh nghe thấy câu này của Nhâm Thân, không khỏi hỏi: "Chuột tìm kho báu? Có gì đặc biệt sao?"

Nhâm Thân suy nghĩ một chút, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Vân Khanh, mà ôm cậu bước lại gần.

Tô Vân Khanh tựa vào trong lòng Nhâm Thân, sắc mặt bình tĩnh.

Còn con chuột tìm kho báu lúc này vẫn đang cố gắng gặm lấy tinh hoa dương xúc trong đèn thủy tinh, nhưng ngay khi cảm nhận được bước chân của Nhâm Thân đến gần, nó lập tức dựng thẳng hai chiếc tai nhỏ, quay đầu định bỏ chạy.

Nhưng Nhâm Thân nhanh như chớp, một tay bắt lấy nó nhấc lên khỏi mặt đất.

Con chuột tìm kho báu lập tức phát ra tiếng kêu líu ríu, còn cố gắng gặm lấy ngón tay của Nhâm Thân.

Kết quả là Nhâm Thân tập trung linh khí đầu ngón tay, rồi nhẹ nhàng ấn vào bụng tròn trịa của con chuột tìm kho báu.

Ngay lập tức, một tiếng "xoạt" vang lên, con chuột từ trong túi bụng của mình nhả ra một đống bảo vật, bao gồm... những chiếc nhẫn trữ vật của các tu sĩ.

Nhiều chiếc nhẫn trữ vật trông có vẻ rất cũ, như thể đã có từ rất lâu rồi.

Tô Vân Khanh vừa thấy đống bảo vật này, không khỏi nhướng mày: "Không trách được gọi là chuột tìm kho báu, hóa ra là vậy."

Con chuột tìm kho báu dường như hiểu được lời nói của người ta, nghe xong câu của Tô Vân Khanh, nó tỏ ra vô cùng tủi thân, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy như hạt đậu nhìn Tô Vân Khanh.

Tô Vân Khanh cười khẽ: "Cầu xin ta cũng vô ích, cứ cầu xin sư huynh đi."

Con chuột tìm kho báu do dự một chút, rồi đúng thật, nó quay đầu nhìn Nhâm Thân, ngẩng người lên, hai cái móng nhỏ khum lại, rồi bắt đầu lắc lư cái bụng tròn trịa, làm một động tác cung kính giống như đang hành lễ.

Tô Vân Khanh bật cười khúc khích: "Phì—"

Nhâm Thân vốn không quan tâm đến việc có giữ lại con chuột này hay không, nhưng khi thấy Tô Vân Khanh cười tươi như hoa, lòng y bỗng dưng mềm lại, liền nói: "Nếu phu nhân thích, thì cứ ký kết với nó đi. Mặc dù chuột tìm kho báu này khá nhút nhát, sợ hãi, nhưng cảm nhận nguy hiểm lại nhanh nhạy hơn nhiều loài yêu thú bình thường. Hơn nữa, nó có khả năng tìm kiếm bảo vật không tồi, nuôi nó làm thú cưng nhỏ cũng không tệ."

Con chuột tìm kho báu vừa nghe đến việc sẽ phải ký khế ước, lập tức tức giận kêu "chít chít", rồi quằn quại, biểu lộ sự phản đối.

Nhâm Thân liếc nhìn nó một cái, bình thản nói: "Không đồng ý thì ta sẽ bóp chết ngươi."

Con chuột tìm kho báu:......

Nó run lên bần bật.

Tô Vân Khanh lúc đầu có chút bất đắc dĩ, nhưng rồi lại khẽ cười: "Sao phải dọa nó như vậy?"

Nhâm Thân không nói gì.

Tô Vân Khanh suy nghĩ một lát, rồi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một miếng thịt bò khô còn lại, đưa lên trước mặt con chuột: "Ăn miếng này đi, từ nay ngươi là thú cưng của ta, nếu không muốn thì không cần ăn."

Con chuột tìm kho báu do dự một chút, rồi đưa chiếc mũi hồng hồng ướt át của mình ngửi ngửi miếng thịt bò khô tẩm ngũ vị.

Cuối cùng, nó liếc nhìn Tô Vân Khanh đang mỉm cười dịu dàng, rồi lại liếc nhìn Nhâm Thân đang lạnh lùng, sau đó nó lặng lẽ dùng móng vuốt kéo miếng thịt bò khô vào, nhét vào túi nhỏ dưới bụng.

Tô Vân Khanh đã thành công ký khế ước với con chuột tìm kho báu.

*

Sau nửa khắc, Tô Vân Khanh ngồi trên thảm da gấu, kiểm tra lại những chiếc nhẫn trữ vật mà chuột tìm kho báu trước đó đã phun ra.

Còn chuột tìm kho báu thì đang ngồi trên đất, vểnh bụng lên, nhai ngấu nghiến thịt bò khô và các loại linh đan mà Tô Vân Khanh đã cho nó.

Nhâm Thân thì ngồi xếp bằng trên mặt đất không xa, đang tĩnh tọa tu luyện.

Không thể nhìn ra cảm xúc của y.

Trong khi Tô Vân Khanh đang kiểm tra những thứ trong các nhẫn trữ vật, hệ thống thì lén lút chui ra, nhỏ giọng nói: "Sao lúc nãy ngươi không tiến thêm một bước, tiếc quá."

Tô Vân Khanh không thèm ngẩng đầu, tiếp tục lấy linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, chuyển sang nhẫn của mình, rồi lạnh nhạt đáp: "Chỉ cần y có một chút không muốn, sau này nhớ lại sẽ luôn nghi ngờ có phải ta đang dụ dỗ y hay không. Cái danh hồ ly tinh, ta không mang nổi."

Hệ thống gãi đầu: "Nhưng ngươi chẳng phải đang dụ dỗ hắn sao?"

Tô Vân Khanh cười nhẹ: "Đúng vậy, nhưng cái tội này ta tuyệt đối không nhận. Trừ khi y hoàn toàn tự nguyện, không thì đừng hòng."

Hệ thống: ...

Ký chủ thật sự quá tuyệt vời.

Chuột tìm kho báu: "Chít chít!"

Tô Vân Khanh quay đầu, nhìn về phía con chuột tìm kho báu. Chuột tìm kho báu đã ăn no, liền đưa ra móng vuốt, vừa kêu vừa ra hiệu với cậu một hồi.

Lúc này, hai người đã ký kết khế ước, hành động và ngôn ngữ của nó Tô Vân Khanh cũng đã hiểu phần lớn. Nghe xong những gì chuột nói, Tô Vân Khanh mới hiểu vì sao ní lại bị con diều hâu đuổi giết.

Hóa ra, mấy ngày trước, con chuột tìm kho báu đã phát hiện ra một mạch khoáng tinh linh ẩn giấu trong bí cảnh. Dù linh khí đã mất đi phần lớn, nhưng vẫn là một bảo vật rất đáng giá.

Đáng tiếc, con chuột cơ thể nhỏ bé, tu vi lại quá yếu, không thể ăn hết được, nên đã tìm đến con diều hâu hợp tác.

Hai bên cùng đi tìm mạch khoáng tinh linh, rồi chia đều.

Kết quả, con diều hâu phản bội giữa chừng, đòi chiếm đến bảy phần mạch khoáng tinh linh, chuột không đồng ý, vậy nên mới có chuyện như hiện tại.

Tô Vân Khanh nghe xong, sắc mặt hơi quái dị.

Con chuột này... quả là mưu mô gan dạ không ít.

Nhưng không ngờ, con chuột dường như đã nhìn ra suy nghĩ của cậu, khịt mũi một cái rồi tỏ vẻ mình không ngốc như vậy đâu.

Nó biết lần này bí cảnh mở ra, rất nhiều tu sĩ sẽ đến. Chỉ cần diều hâu đối phó nó, nó có thể dẫn con diều hâu đến chỗ những tu sĩ, để tu sĩ giết diều hâu.

Khi tu sĩ tiêu diệt được diều hâu, nó sẽ có thể thoát thân.

Tô Vân Khanh suy nghĩ một chút, rồi cười hỏi: "Vậy nếu không gặp tu sĩ thì sao?"

Con chuột tìm kho báu thản nhiên vẫy vẫy móng vuốt, biểu thị rằng như vậy còn tốt hơn.

Nó sẽ giả vờ đồng ý với con diều hâu, dẫn diều hâu đến một chỗ sai, để con diều hâu đào động, lúc đó nó sẽ có thể dùng những bảo vật linh phẩm trong các nhẫn trữ vật để phá nổ, gi.ết ch.ết con diều hâu.

Nói xong, sợ Tô Vân Khanh không tin, chuột tìm kho báu còn lôi ra những món đồ của yêu thú mà nó đã lấy được trước đó.

Như răng độc của rắn khổng lồ bảy màu, đuôi của sư tử kì, lông vũ của chim xanh.

Hệ thống: .........!

Thì ra đây cũng là một tên tiểu quái vật đó!

Nó cứ nghĩ con người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, không ngờ giờ ngay cả chuột cũng không thể đánh giá qua vẻ ngoài!

Tô Vân Khanh nghe xong lời kể của con chuột, nhưng lại không mấy bất ngờ. Từ những nhẫn trữ vật mà nó tìm được, cậu đã nhận ra nó không phải ngây thơ dễ hị lừa, nếu không sao có thể sống sót trong bí cảnh này được.

Giờ nhận được câu trả lời như vậy, cậu lại cảm thấy khá hài lòng.

Tuy nhiên, ánh mắt Tô Vân Khanh chợt chuyển động, rồi bất chợt hỏi một cách vô tình: "Vậy vì sao ngươi lại chọn theo ta?"

Con chuột tìm kho báu im lặng một chút, rồi ngượng ngùng nói rằng Tô Vân Khanh là người đẹp nhất nó gặp được kể từ khi vào bí cảnh.

Tô Vân Khanh mỉm cười.

Sau một lúc ngừng lại, con chuột lại nói tiếp, rằng nếu Tô Vân Khanh đã có thể vào được khu vực trung tâm, hẳn cũng biết rằng bí cảnh này có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào. Nếu nó không ra ngoài, chắc chắn sẽ chết. Dù sao thì cũng phải tìm người ký kết khế ước, vậy sao không tìm một người đẹp và tốt với nó chứ?

Tô Vân Khanh sắc mặt dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng vu.ốt ve bộ lông của chuột tìm kho báu, thể hiện sự cảm động.

Chuột tìm kho báu cũng dụi dụi vào tay cậu, thoải mái đến mức lăn lộn trên tay.

Nhưng nếu con chuột chú ý hơn, sẽ nhận ra mặc dù Tô Vân Khanh đang mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu được sự lạnh lùng trong mắt.

Bởi vì lúc này, trong lòng Tô Vân Khanh như một tấm gương sáng, cậu rất rõ ràng con chuột này không đơn giản.

Chuột này sống vô tư thoải mái bao nhiêu năm trong bí cảnh, chắc chắn không chỉ dựa vào những chiêu trò vừa nói. Nó có lẽ là một tay giả vờ ngu ngốc để lừa gạt kẻ khác.

Và một con chuột như vậy, ra khỏi bí cảnh, chắc chắn sẽ không chịu làm thú cưng. Chọn cậu, có lẽ là vì thấy cậu tu vi thấp kém, dễ điều khiển nhất.

Nếu đi theo Nhâm Thân, một kiếm tu mạnh mẽ, nó gần như không có cơ hội bỏ trốn. Chỉ có đi theo cậu mới dễ trốn thoát. Biết đâu còn có thể trước khi đi trộm một phen.

Bởi vì Tô Vân Khanh cũng xác định rằng con chuột này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra cậu xuất thân từ gia đình giàu có, nếu không sao nó lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Hệ thống nghe được suy nghĩ của Tô Vân Khanh, không khỏi giật mình.

Xem ra... đúng là thú cưng theo chủ mà.

Nếu con chuột biết được Tô Vân Khanh thật sự là người như thế nào, có lẽ ngay từ đầu đã chọn Nhâm Thân mà chọn cậu rồi.

Thật là... thay con chuột mặc niệm vài giây.

Chuột tìm kho báu sau khi kể về mạch khoáng tinh linh, bắt đầu khéo léo thúc giục Tô Vân Khanh và Nhâm Thân cùng nhau đi lấy khoáng mạch đó.

Những đôi mắt đen như hạt đậu của nó chuyển động nhanh chóng, nhìn thật đáng yêu ngốc nghếch.

Tuy nhiên, Tô Vân Khanh lúc này đã hiểu rõ bản chất của con chuột, biết rằng mạch khoáng tinh linh này có lẽ không đơn giản, nghĩ đi nghĩ lại, cậu không vội nói chuyện này với Nhâm Thân.

Chuột tìm kho báu hơi nghi hoặc.

Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, giải thích: "Thân thể của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu để một mình y đi, e rằng sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên đợi ta khỏe lại rồi tính."

Chuột tìm kho báu ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Một người một thú vui vẻ bên nhau, không hề có chút nghi ngờ nào.

*

Sau một giờ ngồi thiền, Nhâm Thân từ từ mở mắt, khí tức trên người đã được thu lại, nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn trước khi vào bí cảnh, rõ ràng lần song tu trước đó đã mang lại một số lợi ích.

Tô Vân Khanh thấy vậy, mỉm cười nói: "Chúc mừng sư huynh."

Nhâm Thân ánh mắt hơi ngượng ngùng: "Vừa rồi suýt nữa đã thất lễ với phu nhân, là do ta không đúng."

Tô Vân Khanh mỉm cười dịu dàng: "Sư huynh cũng không cố ý, ai mà chẳng có cảm xúc, đôi khi khó kiềm chế cũng là điều thường tình."

Biểu cảm xấu hổ của Nhâm Thân dường như được thả lỏng.

Nhưng vào lúc này, Tô Vân Khanh lại tiếp tục: "Với tài năng và thiên phú của sư huynh, nếu muốn tìm một đạo lữ có lẽ sẽ không dễ dàng. Tuy nhiên, nếu sư huynh có mẫu người mình thích, có thể nói với ta, ta sẽ nhờ ca ca giúp sư huynh tìm kiếm."

Nhâm Thân:......

Một lúc lâu sau, Nhâm Thân có vẻ hơi khó chịu, khẽ nói: "Đa tạ phu nhân đã quan tâm, nhưng hiện tại Nhâm Thân chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện tình cảm."

Tô Vân Khanh nghe vậy, hơi ngẩn ra, sau đó khẽ cười với vẻ tiếc nuối: "Sư huynh giống phu quân của ta ở điểm này."

Lúc này, Nhâm Thân cảm thấy trong lòng chấn động.

Y nhận ra mình đã vô tình chạm vào nỗi buồn của Tô Vân Khanh, trong giây lát không biết phải làm sao.

Nhưng khi nhìn thấy Tô Vân Khanh với vẻ mặt hơi u sầu, đôi mi dài cong vút, một bên gương mặt hoàn mỹ của cậu đang cúi xuống, bỗng nhiên trong lòng Nhâm Thân dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Không biết tại sao lại có cảm giác này...

Chính là cảm giác này...

Tô Vân Khanh hơi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Nhâm Thân, khiến y cảm thấy như bị cuốn vào một thế giới tĩnh lặng. Một khoảnh khắc, Nhâm Thân cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mình càng lúc càng dâng lên, đôi tay bất giác đổ mồ hôi. Y chỉ muốn nhanh chóng thu hồi câu hỏi, nhưng khi đối diện với ánh mắt sâu sắc ấy, tất cả những gì có thể làm chỉ là đứng im lặng.

Cuối cùng, Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười, nụ cười của anh như mang theo một chút u buồn khó tả. Cậu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Nếu chỉ là vẻ ngoài hay danh phận, thì ta cũng chẳng thể yêu một người như vậy. Sư huynh hẳn biết, thực sự yêu một người, là bởi vì trong lòng người đó có một phần đặc biệt mà ta muốn gần gũi, muốn hiểu rõ."

Nhâm Thân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu, cảm giác như một cánh cửa đang từ từ hé mở, nhưng lại không đủ dũng cảm để bước vào. Tô Vân Khanh tiếp tục: "Mỗi người đều có thứ mà người khác không thể hiểu được. Ta yêu phu quân, không phải vì chàng là ai, mà vì chàng là người duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an lòng."

Câu trả lời này khiến Nhâm Thân ngẩn người, trái tim y dường như bị một điều gì đó khó diễn tả chạm phải. Lúc này, y không còn câu hỏi nào nữa, chỉ có sự im lặng bao trùm không gian, một cảm giác lạ lẫm và khó hiểu tràn ngập trong lòng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn liền thấy Tô Vân Khanh ngẩn ngơ ngẩng mặt lên, trên dung nhan xinh đẹp trắng ngần là vẻ dịu dàng và tình cảm sâu sắc.

"Ta thực sự không biết."

Nhân Thân ngẩn ngơ.

"Nếu phải nói, thì chỉ có thể là... tình tựa như gió, không biết từ đâu đến, nhưng đã sâu đậm chẳng thể tự dừng lại." Tô Vân Khanh cúi mắt, khẽ thì thầm.

Một dòng nhiệt cuồn cuộn chảy vào trái tim Nhân Thân, làm cho y suýt nữa thì linh hồn bay lên chín tầng mây.

Y lúc này không tự chủ được mà bắt đầu nghiền ngẫm câu nói ấy.

Vừa nghiền ngẫm, vừa cười khổ, lại vừa xúc động vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com