Nhưng khi nhớ lại hành động của Tô Vân Khanh lúc nãy, hệ thống lại vô thức lo lắng: "Nhưng ký chủ, ngươi vừa mới lộ quá nhiều rồi, bây giờ Kiếm Tôn có thể chưa nhận ra, nhưng nếu lát nữa hắn phản ứng kịp, ngươi giải thích sao về việc ngươi vừa biết rõ sơ hở trong công pháp của Ma Tôn lại cũng biết sơ hở trong công pháp của Yêu Vương? Chuyện này... thực sự không giống hình ảnh một tiểu bạch hoa yếu đuối chút nào, mà giống như một lão quái vật chiếm thân xác rồi."
Tô Vân Khanh nhẹ nhàng đáp: "Cũng chính vì muốn y biết mà, nếu không, ta làm sao có thể trắng án được?"
"Huống hồ y cũng chẳng tấn công ta, chứng tỏ y vẫn còn yêu ta."
Hệ thống:?
Tô Vân Khanh khẽ nở một nụ cười có phần tinh quái: "Thêm nữa, ngã ngựa thì kiểu gì cũng phải ngã, vậy tại sao không tự mình chủ động ngã cho xong?"
Mặc dù không biết Tô Vân Khanh đang nghĩ gì, nhưng thấy cậu nở nụ cười như vậy, hệ thống lại cảm thấy yên tâm.
Bởi vì mỗi lần Tô Vân Khanh cười như thế, thì chưa bao giờ có chuyện gì sai lầm cả.
*
Nhâm Thân cõng Tô Vân Khanh vội vã chạy suốt, khoảng hai canh giờ sau, y tìm được một khu rừng rậm rất kín đáo, đưa Tô Vân Khanh vào trong đó.
Không lâu sau, Nhâm Thân phát hiện một cái hang động bị dây leo che phủ, liền nhẹ nhàng đặt Tô Vân Khanh xuống nói: "Chúng ta nghỉ ở đây một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."
Tô Vân Khanh nhìn thấy trong hang động có vài dấu vết từng có người sinh sống, liền biết chắc chắn Nhâm Thân đã từng đến đây trước, liền mỉm cười nói: "Được."
Nhâm Thân ít lời, nhưng hành động rất quyết đoán, vừa vào trong hang động đã bắt đầu dọn dẹp, vệ sinh mọi thứ.
Tô Vân Khanh thì đi đến gần cửa hang, tò mò quan sát xung quanh.
Lúc này, cậu ngẩng đầu nhìn thấy những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua lớp lá cây dày đặc, rơi xuống mặt đất, tạo thành những vết sáng lốm đốm thật đẹp.
Tô Vân Khanh không khỏi giơ tay lên, đón lấy một chút ánh sáng, rồi phát hiện rằng, ánh sáng ở đây không có nhiệt độ, thậm chí còn có chút lạnh lẽo.
Tô Vân Khanh: "Hử?"
Nhâm Thân thấy Tô Vân Khanh làm vậy, liền nói: "Cấm địa Tiên Phủ đã tồn tại hàng vạn năm rồi, nguồn gốc Thiên Đạo của tiên nhân đó cũng đang dần dần phân tán. Các vì sao và mặt trời trong cấm địa vốn dĩ dựa vào nguồn gốc Thiên Đạo của hắn để duy trì sự vận hành, giờ đây khi Thiên Đạo của hắn suy yếu đến mức cực hạn, ánh sáng mặt trời tự nhiên mất đi năng lượng."
Tô Vân Khanh: "Vậy ban đêm không còn trăng nữa sao?"
Nhâm Thân: "Mặt trăng đã biến mất từ trăm năm trước, lần đó, các tu sĩ của mấy đại môn phái vào đây đều bị thương vong nặng nề."
Tô Vân Khanh trong lòng thoáng động: "Lần trước, sư huynh có vào đây không?"
Nhâm Thân im lặng một lúc, rồi nói: "Ừ."
Dù không thể tiết lộ thân phận thật của mình, nhưng thói quen không nói dối của y vẫn không thể thay đổi.
Tô Vân Khanh đương nhiên biết rằng Nhâm Thân đã từng vào đây, liền cười nhẹ rồi nói: "Vậy mà trăm năm trước Nhâm Thân sư huynh có thể toàn thân trở ra từ cấm địa này, quả thật lợi hại."
Nhâm Thân không nói gì, chỉ tiếp tục dọn dẹp giường chiếu.
Trong suốt cuộc trò chuyện, không có chút xao động nào, bình tĩnh và hòa nhã, chẳng ai nhắc đến việc Tô Vân Khanh đã có thể cùng lúc giải mã công pháp của Ma Tôn và Yêu Vương, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.
Tô Vân Khanh cuối cùng không nhận được câu trả lời từ Nhâm Thân, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, nàng đứng một lúc, rồi lại bước thêm vài bước ra ngoài cửa hang.
Nhâm Thân lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: "Trong rừng có nhiều sâu bọ, phu nhân cẩn thận."
Tô Vân Khanh hồi thần, lập tức theo lời vào trong hang động: "Ừm, đa tạ Nhâm Thân sư huynh nhắc nhở."
Trong khi nàng nói, Nhâm Thân đã trải một tấm đá lên trên, phủ thêm chăn lông gấu mềm mại, tạo thành một giường đá thoải mái.
Nhâm Thân: "Phu nhân đã vất vả suốt chặng đường, nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường."
Tô Vân Khanh nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên—trong suốt cả hành trình này, rõ ràng là Nhâm Thân luôn cõng cậu, vậy mà y lại nói như vậy?
Quả nhiên là rất quan tâm đến cậu.
Nhưng vì Nhâm Thân có ý tốt, Tô Vân Khanh tự nhiên sẽ chấp nhận, cậu nhẹ nhàng cười rồi bước đến ngồi xuống giường đá.
Nhâm Thân thấy vậy, liền muốn lấy một tấm đệm nhỏ, định đi đến góc hang động đối diện để ngồi thiền.
Nhưng không ngờ, Tô Vân Khanh lại lên tiếng: "Sư huynh, hay là cũng lên giường ngồi một lát đi? Giường này lớn mà, ngồi cùng ta một lúc được không?"
Nhâm Thân nghe vậy, động tác lấy đệm của y bỗng chậm lại, ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng im lặng thu lại đệm, rồi cố tình nói: "Ta sẽ ngồi cùng phu nhân một lát."
Tô Vân Khanh nhìn y, ánh mắt long lanh, ấm áp.
Nhâm Thân ngồi xuống, nhưng có vẻ như để tránh nghi ngờ, y vẫn giữ khoảng cách khoảng một thước với Tô Vân Khanh.
Tô Vân Khanh lúc này không tiếp tục đùa giỡn, mà im lặng nhìn Nhâm Thân một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Sư huynh, liệu có điều gì muốn hỏi ta không?"
Nhâm Thân cảm thấy trong lòng hơi căng thẳng, im lặng nhíu mày, rồi ngước mắt lên.
Hai ánh mắt đối diện, Tô Vân Khanh khẽ chớp đôi mi dài, đôi mắt đen trong veo của cậu như ẩn chứa một chút sầu não bất lực.
Nhìn vẻ mặt của Tô Vân Khanh, Nhâm Thân cũng hiểu ra, y hơi động môi, im lặng một lúc lâu rồi mới quay lại nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."
Tô Vân Khanh hình như do dự một chút, rồi mới lên tiếng: "Liệu ta có thể nhờ sư huynh giữ bí mật giúp ta không?"
Khi câu nói này vừa thốt ra, trong ánh mắt Nhâm Thân lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng y không để Tô Vân Khanh nhận ra, chỉ bình thản nói: "Phu nhân nói như vậy là có ý gì? Nhâm Thân không hiểu."
Tô Vân Khanh khẽ đáp: "Ta có điều giấu diếm phu quân."
Nhâm Thân mím chặt môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tô Vân Khanh dường như không để ý đến sự thay đổi trong sắc mặt của y, lại thở dài, vẻ mặt có chút bất lực: "Những kẽ hở trong công pháp của Ma Tôn và Yêu Vương, đều là ta tự nhìn ra, không phải phu quân dạy ta."
Lời này vừa dứt, trong động đá dường như có một luồng lạnh lẽo thoảng qua, làm không gian xung quanh hơi dao động rồi nhanh chóng biến mất.
Cuối cùng, Nhâm Thân vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt nói: "Phu nhân vì sao muốn ta giữ bí mật? Phu nhân hẳn biết ta là người của tôn thượng, nói như vậy, không sợ ta sẽ tiết lộ cho tôn thượng sao?"
Tô Vân Khanh khẽ đỏ vành mắt, có chút u sầu: "Ta cũng không còn cách nào khác, phu quân... sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Ta chỉ muốn kéo dài thời gian, có thể trì hoãn một ngày thì tốt một ngày."
Lúc này, Tô Vân Khanh vẻ mặt tối tăm, đôi mày nhíu lại, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người bệnh yếu ớt, làm người khác không khỏi thấy thương cảm.
Khác xa hoàn toàn với hình ảnh xinh đẹp đầy mưu trí kiêu hãnh mà cậu thể hiện khi đối mặt với Ma Tôn và Yêu Vương.
Nhâm Thân cảm thấy cảm xúc của mình trở nên hỗn loạn, y gần như không thể phân biệt được mặt nào mới là bản chất thật sự của Tô Vân Khanh.
Hơn nữa, liệu Tô Vân Khanh đang muốn mua chuộc y sao?
Vì cái gì? Để sau này đối phó với y sao?
Giống Ma Tôn lúc trước đây, giả vờ tỏ ra thân thiện, nhưng lại âm thầm gieo ma chủng vào trong người y...
Trong lòng Nhâm Thân, một cảm giác khát máu dần dần lan tỏa.
Ngay cả khi Ma Tôn ám toán y năm đó, y cũng không cảm thấy phẫn nộ như thế. Bởi vì với Ma Tôn, hai bên đều là giả vờ, trao đổi quyền lợi với nhau.
Nhưng Tô Vân Khanh...
Y thực sự không thể tưởng tượng được, cậu sẽ đối mặt với y như thế nào nếu thật sự muốn ám toán hay giết y.
Trong lòng Nhâm Thân, tất cả những ý nghĩ tối tăm, đẫm máu đều chao đảo. Đột nhiên, Tô Vân Khanh như cảm nhận được tâm trạng của y, nhẹ nhàng lên tiếng: "Sư huynh không cần lo lắng, ta sẽ không hại tôn thượng. Nếu thật sự muốn hại, ta đã ra tay từ lâu, sao phải làm những chuyện phức tạp như vậy?"
"Nếu sư huynh không tin ta, ta có thể lập lời thề trước Thiên Đạo, đảm bảo sẽ không có lòng hại phu quân, nếu làm trái, trời sẽ giáng xuống báo ứng."
"Không cần phải nói những lời sắc bén đó." Nhâm Thân bỗng nhiên lạnh lùng ngắt lời Tô Vân Khanh.
Tô Vân Khanh ngẩn người, lặng lẽ nhìn y, dường như có chút tủi thân.
Nhâm Thân nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu, đôi mày y nhíu lại, rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Dù ngươi làm gì, không liên quan đến ta, nhưng sao ngươi phải giấu tôn thượng những chuyện này?"
Nếu không phải để giết y, vậy thì cậu muốn làm gì? Muốn gì từ y?
Dĩ nhiên, câu hỏi này cuối cùng y cũng không thể thốt ra.
Không hiểu sao, y luôn không muốn nói quá nặng lời, sợ sẽ làm tổn thương Tô Vân Khanh.
Ngay cả lúc này, y cũng không thể nói những lời quá khắc nghiệt.
Tô Vân Khanh nghe được lời chất vấn không ra chất vấn của Nhâm Thâm, bất giác liếc nhìn y một cái, hồi lâu sau mới khẽ thở dài, lộ ra một tia cười bất đắc dĩ: "Thì ra, Nhâm Thân sư huynh cũng chẳng hiểu gì cả."
Nhâm Thâm như chìm trong sương mù, mi tâm càng nhíu chặt.
Y không hiểu? Là không hiểu cái gì?
Tô Vân Khanh rũ mi, giọng nói nhẹ như tơ, mang theo vài phần cô tịch: "Bên cạnh phu quân đâu có thiếu người thông tuệ xuất chúng, vốn chẳng cần thêm một kẻ như ta. Huống hồ ta từng làm chuyện khiến phu quân không vui, nay nếu bị y biết ta cũng chẳng ngu ngốc gì, e rằng chỉ càng thêm đề phòng, càng thêm xa cách."
"Chi bằng làm ra vẻ ngây ngô yếu đuối, phu quân thân là Kiếm Tôn, lòng dạ bao dung, may ra còn có thể thương hại ta đôi ba phần, để ta được ở lại bên chàng."
Lời vừa dứt, Tô Vân Khanh lặng lẽ cắn môi, tựa hồ cố nén tâm tình cuộn trào.
Trong khoảnh khắc, lòng Nhâm Thân như chấn động dữ dội.
Bao nhiêu khả năng từng lướt qua đầu y, bao nhiêu lý do từng thầm suy tính, lại chưa từng nghĩ đến một đáp án như vậy.
Là vì thích y? Cho nên mới vờ ngốc? Chỉ để cầu một chút thương xót, được lưu lại bên cạnh y?
Nhâm Thân: ...
Trong khoảnh khắc, muôn vàn cảm xúc cuộn trào trong lòng y, tựa tơ rối chẳng thể phân, chẳng thể gỡ. Từng tâm tư chồng chất, đan xen, khiến y nhất thời không phân rõ đâu là giận, đâu là thương, đâu là bất đắc dĩ.
Y chỉ là chưa từng nghĩ tới, lại có người vì mình mà cam nguyện làm đến mức này...
Nhưng chẳng bao lâu sau, Nhâm Thân đã hồi thần, ánh mắt trầm lại, chau mày liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái.
Y lúc này cũng chẳng thể khẳng định, lời Tô Vân Khanh nói là thật hay giả.
Bởi những lời dối trá cậu từng nói... thật ra chẳng phải là ít.
Đúng lúc ấy, Tô Vân Khanh cũng ngẩng mắt nhìn về phía y.
Ánh mắt hai người giao nhau, hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ run lên, trong khóe mắt tựa hồ có tia nước lấp lánh dâng trào. Qua hồi lâu, cậu đột nhiên nghiêng mặt, dùng tay áo nhẹ lau mắt, giọng khàn khàn: "Khiến sư huynh chê cười rồi."
Nhâm Thân không đáp, chỉ lặng thinh.
Thật lâu sau, y mới đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Ta là người của tôn thượng, những lời hôm nay sẽ không giấu ngài ấy. Phu nhân, nên sớm dứt niệm đi thì hơn."
Tô Vân Khanh không đáp một lời.
Nhâm Thân nói xong, vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghe Tô Vân Khanh van xin cầu khẩn, lại chẳng ngờ rằng, cậu một chữ cũng không buông ra.
Nhâm Thân không kìm được, lại quay đầu nhìn Tô Vân Khanh thêm một lần nữa.
Nhưng lần này, Tô Vân Khanh không nhìn y. Ánh mắt cậu chỉ lặng lẽ dừng nơi một góc trống vắng không xa, như đang nhìn, lại như chẳng thấy gì cả.
Khóe mắt phiếm hồng, chẳng rõ đang nghĩ điều gì.
Trong mắt, mơ hồ vương chút quyến luyến đằm thắm, như có như không, khiến lòng người chẳng thể an ổn.
Nhâm Thân lại một lần nữa, bị ánh nhìn ấy chấn động sâu sắc.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Vân Khanh khẽ quay đầu lại nhìn y.
Ánh mắt giao nhau. Chỉ thấy cậu khẽ cụp mi, khóe môi vương một nụ cười nhạt như sương khói, trong tiếng thở dài chẳng thành tiếng, mang theo một tia bất lực rất đỗi nhẹ nhàng.
"Không sao cả" Tô Vân Khanh khẽ nói "Ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, mới dám đem những lời này nói với sư huynh."
"Chờ khi thoát khỏi bí cảnh, ta sẽ tự mình rời đi. Còn về phía phu quân... ta sẽ nghĩ cách để ca ca giúp ta bù đắp."
Lông mày Nhâm Thân càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng, y không nhịn được mà trầm giọng nói: "Chi bằng... ngươi cứ nói thật với tôn thượng đi."
Trong lúc xúc động, y quên cả xưng hô lễ nghi.
May sao, Tô Vân Khanh dường như chẳng để tâm, chỉ khẽ lắc đầu, trong mắt tràn đầy thê lương, giọng nói cũng khàn khàn, đầy cay đắng: "Ta không dám... Ta sợ phải thấy bộ dáng phu quân chán ghét ta."
Chỉ một câu ấy, lại như nhát dao xé toạc tâm can Nhâm Thân, trái tim y như bị nghiền nát trên mặt đất, vừa đau vừa khổ, không thể nói thành lời.
Y muốn nói: Nếu ngươi nói thật, Kiếm Tôn... chưa chắc đã ghét bỏ ngươi đâu.
Huống chi... Tô Vân Khanh vốn chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý.
Thế nhưng những lời này, vừa lên đến môi, rốt cuộc lại chẳng thể thốt ra một chữ.
Y... không có lập trường để nói.
Bởi lẽ, chính y... cũng đang lừa dối Tô Vân Khanh.
Ngay lúc ấy, Tô Vân Khanh lại không chút biểu cảm đứng dậy, giọng khàn khàn như gió lướt qua tàn tro: "Sư huynh, ta ra ngoài hít thở một chút, không cần đi theo đâu."
Nhâm Thân cứ thế trơ mắt nhìn bóng lưng tiêu điều, tiều tụy ấy khuất dần nơi lối ra của sơn động.
Lòng như bị trăm ngàn côn trùng g.ặm cắ.n.
Y đâu hay — ngay khoảnh khắc Tô Vân Khanh quay mặt đi, trên dung nhan vốn mỏi mệt, thê lương kia......lại khẽ khàng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trong bóng tối u trầm của sơn động, ánh sáng từ nụ cười ấy như chậm rãi nở rộ — lặng lẽ, mà chói lòa.
*
Tô Vân Khanh kỳ thực không đi xa, bởi khi cậu rời khỏi sơn động, trời đã về chiều, ánh tà dương cũng dần phai nhạt, đêm tối chẳng mấy chốc sẽ kéo đến.
Cậu chỉ đứng lặng trước cửa động, mắt nhìn về xa xăm, thần sắc an tĩnh hiếm thấy, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thư thái dị thường.
Lúc này, hệ thống bất ngờ ló ra, reo lên một tiếng vui mừng: "Ký chủ vừa rồi diễn giỏi lắm! Cho một tràng pháo tay!"
Nhưng nói rồi lại hơi chần chừ: "Có điều... sao độ hảo cảm của Kiếm Tôn vẫn không tăng thế?"
Tô Vân Khanh khẽ cong môi, cười nhạt: "Tình cảm, vốn là một quá trình. Phải đợi y thực sự tiếp nhận một ta đã từng dối lừa y — một ta hoàn toàn khác trước — khi đó, độ hảo cảm mới thật sự thay đổi."
Hệ thống hồ nghi: "Thật á?"
Lời còn chưa dứt, hệ thống đột nhiên kêu lên: "Đến rồi đến rồi! Kiếm Tôn đến rồi đó!"
Tô Vân Khanh vẫn không động đậy, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời nhắc ấy.
Nhâm Thân quả thực đang tới.
Bước chân nhẹ như gió thoảng, người thường tuyệt đối không thể phát giác.
Y chỉ lặng lẽ đứng phía sau Tô Vân Khanh, cách một đoạn không xa, không mở lời, không quấy nhiễu.
Mà Tô Vân Khanh cũng chỉ đứng nguyên như vậy.
Cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn khuất bóng, ánh sáng tan vào màn đêm thăm thẳm, cậu vẫn chưa hề có ý quay lại sơn động.
Vẫn là Nhâm Thân... là người không thể nhịn được trước.
Y nhìn bóng áo trắng mảnh mai đứng giữa màn đêm, trong lòng bỗng dâng lên một trận tự trách khó nói thành lời.
Dù lời Tô Vân Khanh có thật có giả, cũng chưa từng thực sự làm điều gì thương tổn đến y.
Vậy thì y lấy tư cách gì mà trách cứ Tô Vân Khanh?
Nghĩ đến đây, Nhâm Thân khẽ thở ra một hơi nặng nề, rồi từ giới chỉ lấy ra một chiếc đèn lồng lưu ly, chậm rãi thắp sáng.
Ánh đèn ấm áp bừng lên trong gió đêm se lạnh.
Y xách đèn bước tới, nhẹ nhàng đứng sau lưng Tô Vân Khanh, giọng khàn khàn vang lên giữa tĩnh mịch: "Phu nhân, đêm sâu sương lạnh, nên quay lại sơn động nghỉ ngơi thôi."
Tô Vân Khanh nghiêng đầu nhìn lại.
Gương mặt trắng ngần như ngọc của y dưới ánh đèn dịu dàng bỗng hiện lên một vẻ thoát tục thanh cao, như thần minh trong tranh cổ, không nhiễm chút bụi trần.
Cậu chăm chú nhìn Nhâm Thân, rồi khẽ cong môi, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng: "Sư huynh vẫn còn chịu gọi ta một tiếng 'phu nhân'... thật tốt."
Nhâm Thân nghe câu ấy, trái tim run lên khe khẽ, bàn tay nắm cán đèn trong tay cũng bất giác siết chặt, hạ giọng nói: "Ta cho rằng, tôn thượng không phải người hồ đồ. Phu nhân nếu trở về, có thể cùng tôn thượng nói thật mọi chuyện."
Tô Vân Khanh chỉ lặng lẽ nhìn y một cái.
Y khẽ cười, ánh mắt trong veo như nước hồ thu, giọng nói dịu dàng như gió thoảng: "Sư huynh có lẽ... vẫn chưa hiểu."
Nhâm Thân khẽ giật mình: "?"
Tô Vân Khanh thần sắc bình thản, như thể mọi thứ đều đã nhìn thấu: "Phu quân thật ra... không thích ta đến thế đâu. Trong lòng ta hiểu rõ. Nếu để chàng biết ta lại gạt chàng một lần nữa, e rằng... ngay cả chút cảm tình ít ỏi kia cũng chẳng còn sót lại."
"Cho nên, sư huynh không cần phải an ủi ta."
Câu nói nhẹ nhàng rơi xuống, mà lại như thanh kiếm lạnh cắm sâu vào lòng Nhâm Thân.
Y ngây ra, đứng bất động.
Mà Tô Vân Khanh nói xong cũng không dừng lại nữa, cậu lặng lẽ bước qua người Nhâm Thân, xoay người trở lại đường cũ, bóng áo trắng lướt qua ánh đèn, mảnh khảnh mà cô quạnh.
Chỉ còn Nhâm Thân một mình đứng đó, cầm đèn trong tay.
Y nhìn ngọn lửa lưu ly chập chờn trong gió, rồi lại ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng mảnh mai đang khuất dần trong bóng tối.
Đột nhiên, như ngộ ra điều gì, y mạnh mẽ siết chặt chiếc đèn trong tay, rồi không chút do dự đuổi theo bước chân ấy.
Mà cũng đúng lúc ấy, trong đầu Tô Vân Khanh vang lên chuỗi tiếng chuông hệ thống dồn dập như pháo giao thừa.
Đinh linh linh ——
【Chúc mừng! Độ hảo cảm của mục tiêu công lược "Kiếm Tôn" tăng thêm 10 điểm, hiện tại là: 20 điểm】
Tô Vân Khanh cụp mắt cười nhạt, trong lòng thản nhiên trò chuyện cùng hệ thống: "Thấy chưa? Đây chính là sức mạnh của việc 'lộ mặt thật'. Trước kia y chỉ yêu một phần con người ta, còn giờ—y đang yêu toàn bộ con người ta."
Hệ thống ngẩn người một thoáng, liền lập tức điên cuồng tung hoa cổ vũ cho Tô Vân Khanh!
Ngay lúc ấy, Tô Vân Khanh đột nhiên hỏi: "Hệ thống, ngủ với hóa thân... sẽ không có thai chứ?"
Hệ thống thoáng sững sờ, đoạn trả lời ngay: "Không có!"
Tô Vân Khanh nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì tốt. Ta vốn còn băn khoăn chuyện này... vậy xem ra, chẳng cần lo nghĩ nữa rồi."
Ngay khi ấy, Nhâm Thân đuổi kịp đến nơi.
Song y lại đột ngột dừng chân, chỉ còn cách Tô Vân Khanh chừng hai bước ngắn ngủi. Trầm mặc một hồi lâu, lặng lẽ siết chặt cần đèn lưu ly trong tay, thanh âm khàn khàn vang lên: "Phu nhân chẳng phải muốn nghe chuyện xưa của Tôn thượng ở Kiếm Các sao?"
Tô Vân Khanh thoáng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.
Nhâm Thân tay nâng ngọn đèn, trầm mặc ngắm y.
"Những điều ta biết về Tôn thượng... ta đều có thể kể cho phu nhân nghe."
Ánh mắt giao nhau, không ai lên tiếng, qua một hồi lâu, Tô Vân Khanh khẽ mỉm cười: "Được thôi."
Trong nụ cười ấy, trái tim luôn canh cánh của Nhâm Thân bỗng nhẹ tênh, tựa hồ tìm được chốn an yên để yên nghỉ.
*
Cùng lúc đó, cách đó trăm dặm.
Lạc Ngọc Kinh và Văn Thương Sóc truy đuổi không ngừng, đấu nhau suốt nửa ngày, song linh lực cả hai đều đã cạn, cũng chẳng thể hạ được đối phương.
Lúc này, Lạc Ngọc Kinh đứng trên một thân đại thụ, hơi thở dồn dập, mồ hôi theo từng đường cong trắng ngần thanh tú nơi cổ chân chậm rãi chảy xuống, nhỏ từng giọt trên mặt đất.
Văn Thương Sóc đứng dưới gốc cây, dù không ra mồ hôi, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng lộ ra vài phần sắc thái tái nhợt.
Hắn dường như nhận ra điều gì, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Hai người họ đối diện, cảnh giác trong im lặng một lúc, rồi Lạc Ngọc Kinh đột nhiên mở ô, ngồi xuống theo tư thế kiết già, cười lên: "Văn lão đầu à, ngươi cũng có ngày bị người tính kế. Lần này, chúng ta quả thật bị tên tiểu mỹ nhân họ Tô kia lừa gạt thảm rồi. Nếu ta đoán không nhầm, ngươi cũng đã ký kết hiệp ước với hắn, không thể động thủ với hắn trong bí cảnh này phải không?"
Văn Thương Sóc mặt mày xanh mét, không nói gì.
Quả thật, Tô Vân Khanh đã chơi đùa cả hai bọn họ.
Cái sơ hở mà Tô Vân Khanh đưa ra về Lạc Ngọc Kinh trong 《Khổng Tước Minh Vương Kinh》 tuy là thật, nhưng sơ hở ấy không đủ để hạ gục Lạc Ngọc Kinh.
Và mặc dù hắn nắm trong tay sơ hở này, nhưng Lạc Ngọc Kinh cũng không thể giết hắn.
Cuộc chiến giữa hai người, linh lực đã kiệt quệ, nếu Tô Vân Khanh muốn làm kẻ ngư ông đắc lợi, giờ này có lẽ họ đã chết không nơi chôn thân.
Lạc Ngọc Kinh bỗng lên tiếng: "Hắn cũng sợ đắc tội với chúng ta quá nặng, không dám làm quá mức. Đợi ra khỏi bí cảnh, bản thể của chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ, hắn làm sao chịu nổi?"
Nói xong, Lạc Ngọc Kinh lại cười lạnh: "Loại tiểu mỹ nhân nhiều mưu kế như vậy, chỉ xứng đáng bị hành hạ rồi gi.ết ch.ết mới có thể giải mối căm hận trong lòng ta."
Văn Thương Sóc nghe lời của Lạc Ngọc Kinh, trầm tư một lúc rồi bỗng nhiên cười nhẹ: "Ta lại nghĩ, mỹ nhân như vậy, phải để Kiếm Tôn chiếm hữu, thật là đáng tiếc."
Lạc Ngọc Kinh nhíu mày: "Văn lão đầu, ngươi đúng là mắt kém."
Văn Thương Sóc nhẹ nhàng đáp: "Ngươi thật sự nghĩ rằng hắn phá giải công pháp của chúng ta đều là do Tiêu Tế truyền dạy sao? Động tác mà hắn phá giải ngươi, hẳn là ngươi từng thi triển trước mặt hắn phải không?"
"Trước kia, khi hắn phá giải công pháp của ta, cũng đã nhiều lần yêu cầu ta trình diễn. Giờ nghĩ lại, công lao không phải ở Tiêu Tế, mà là hắn. Nếu Tiêu Tế thực sự biết nhiều đến vậy, sao hôm ấy lại không hạ gục ngươi?"
Lạc Ngọc Kinh rùng mình.
Văn Thương Sóc nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của Lạc Ngọc Kinh, bỗng nhiên lại cười nhẹ: "Hay là chúng ta hợp tác đi, thế nào?"
Lạc Ngọc Kinh khẽ nhướng mày: "Hợp tác thế nào?"
Văn Thương Sóc thản nhiên nói: "Bắt được tiểu mỹ nhân, ngươi và ta cùng chia sẻ, để hắn giúp chúng ta phá giải các chiêu thức của anh hùng thiên hạ. Thật không tệ phải không?"
Lạc Ngọc Kinh cười, nhưng ngay sau đó lại thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Vậy ta làm sao tin ngươi?"
Văn Thương Sóc đáp: "Hay là lập một khế ước thiên đạo đi?"
Lạc Ngọc Kinh đầu tiên ngẩn ra, sau đó bật cười to, rồi hắn đưa tay đỡ ô, nhún mình nhảy lên.
Trong khi bay lùi vào sâu trong rừng, Lạc Ngọc Kinh vừa nói: "Văn lão đầu, ta không mắc bẫy của ngươi đâu. Khi ta bắt được tiểu mỹ nhân, ta sẽ độc chiếm, phá giải《Thiên Ma Thần Dục Kinh》của ngươi, rồi đi giết Tiêu Tế, thế chẳng phải vui vẻ sao?"
Văn Thương Sóc nhìn theo hướng Lạc Ngọc Kinh rời đi, sắc mặt lạnh lẽo, một lúc sau hắn khẽ cười nhạo: "Vậy thì xem thử ai có bản lĩnh bắt được người trước đi."