Những người đứng đón đều cầm lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay, đây là phất cờ hò reo đó ư?
Sau khi bắt tay với những nhân viên làm việc tại đây, cả đám cùng lên một chiếc xe cá mập. Chiếc xe này còn xịn hơn xe được sản xuất sau thế chiến thứ hai, nhưng có điều... Đừng soi mói, nếu nó đã tốt đến vậy còn cần mình quay về làm gì?
Mọi người ở lại Quảng Châu hai ngày, sau đó bay từ Quảng Châu đến Bắc Kinh. Khi đến cửa khẩu, biểu ngữ chào đón vẫn y vậy khiến Phó Gia Thụ và Tần Du đều sững sờ. Mục Di Liên gầy hay mập cũng được, miễn sao hai vợ chồng họ nhận ra mẹ của mình là được rồi đúng không? Đến cả Phó Thường Bình cũng hồi hộp. Suy cho cùng bà nội qua đời khi bà mới mười hai tuổi, lúc còn bé bà hiếm khi tiếp xúc với cha mẹ của mình, là bà nội và bà ngoại đã nuôi bà khôn lớn.
Phó Thường Bình nói với Tần Du: "Mẹ ơi, giống thật."
Tần Du nhớ ra cha mẹ đã báo mộng sẽ đợi mình ở tương lai, chẳng lẽ không chỉ cha mẹ mà còn cả cha mẹ chồng của bà ư?
"Phó lão tiên sinh, chú còn nhận ra cháu không?"
Phó Gia Thụ nghe người này nói vậy bèn không khỏi nhíu mày: "Cậu là?"
Tần Du cười đáp: "Hạt tiêu nhỏ bên cạnh ông Khương."
"Phải rồi phải rồi!" Lúc này ông cụ mới nhớ ra người trước mặt chính là nhóc con lúc trước: "Khi đó cậu mới mười bảy tuổi thôi nhỉ?"
DTV
"Đúng vậy! Chỉ trong chớp mắt đã cháu đã gần năm mươi lăm."
Phó Thường Bình đứng bên cạnh cha mình bèn nói: "Hiện giờ Tiếu tiên sinh là phó giám đốc Sở Thương mại Thượng Hải, quản lý mảng đầu tư nước ngoài."
"Vậy thì tốt, không ngờ đều là người quen cả. Tôi cực kỳ vui sướng khi nhận được thư tay của phó bộ trưởng Khương, nên mới kêu anh Thư Ngạn đi làm thủ tục."
Sau khi trò chuyện với nhau xong, người này mới giới thiệu một người phụ nữ rất giống Mục Di Liên với họ: "Đây là Tiểu Mục của Sở Thương mại chúng tôi, chuyên phụ trách việc chiêu đãi và sắp xếp chỗ ở cho các vị."
"Xin chào Phó lão tiên sinh, tôi tên là Mục Tiểu Liên, đang công tác tại Sở Thương mại Thượng Hải."
Ngay cả tên cũng giống, Phó Gia Thụ nghe Tần Du kể cha mẹ sẽ đợi mình ở tương lai, chẳng lẽ đây là cha mẹ của ông cụ đấy ư? Điều này khiến ông cụ không khỏi nắm chặt tay.
Tần Du bèn kéo ông cụ một cái, sợ lại dọa người ta: "Anh làm gì vậy? Đã lâu không gặp đồng hương nên kích động đến mức này cơ à?"
"Sao anh không kích động cho được?" Phó Gia Thụ kiếm cớ thay sự thất thố của mình: "Đã nhiều năm trôi qua, anh rất ít khi gặp người trong nhà."
"Chúng ta cùng lên xe thôi." Tiếu tiên sinh ngắt lời bọn họ coi như đã giải vây giúp họ: "Phó Bộ trưởng Khương và viện sĩ Lục đã chờ ở đó."
Ông Khương đã trở thành Phó Bộ trưởng Bộ Công thương, còn viện sĩ Lục chính là ông chủ Lục. Sau khi chuyển nhà máy về hậu phương, ông ấy đã đặt nền móng mới tại Trung Quốc mà chỉ dựa vào mười mấy chiếc xe đẩy tay, dẫn đầu đoàn nghiên cứu chế tạo cần cẩu, giờ đây trở thành viện sĩ của Viện Xây dựng.
Tần Du lên xe không ngồi cùng ông cụ nữa: "Tôi muốn ngồi cùng với cô gái, Tiểu Mục, chúng ta tâm sự được không, lâu quá tôi không về Thượng Hải..."
Tần Du vừa vào việc đã điều tra hộ khẩu, Tiểu Mục không dám không trả lời Hoa kiều về nước. Bà cụ nghe nói Tiểu Mục đã kết hôn bèn hỏi: "Chồng cô làm việc ở đâu?"
"Chồng của Tiểu Mục rất giỏi, đang làm việc trong công ty xuất nhập khẩu." Phó chủ nhiệm Tiếu dường như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi Tiểu Mục, có phải Tiểu Phó nhà cô muốn định cư ở Hồng Kông phải không?"
Tần Du và Phó Gia Thụ nghe nhắc đến hai chữ Tiểu Phó thì bèn nhìn nhau.
"Chúng tôi có bàn như vậy nhưng vẫn chưa quyết định, đang đợi sự bố trí của tổ chức."
"Vậy sau này cô sẽ mệt mỏi lắm đấy, một mình nuôi con ở nhà, hơn nữa con gái cô vẫn còn nhỏ lắm."
"Tiểu Mục, con cô mấy tuổi rồi?" Tần Du bèn hỏi.
"Ba tuổi ạ." Thấy Tần Du dịu dàng và dễ gần, Tiểu Mục bèn lấy bức ảnh trong túi ra rồi đưa cho bà cụ coi.
Phó Gia Thụ cũng nhìn sang, Tần Du cười nói: "Quả là một cô bé xinh đẹp đáng yêu."
Bà cụ cười rồi nhìn Phó Thường Bình: "Rất giống con khi còn bé."
Phó Thường Bình nghe vậy bèn nhìn thử: "Giống, giống thật đấy!"
Tống Thư Ngạn đeo kính lão lên và nhìn: "Rõ ràng giống với cô của cháu hơn, đúng là như được tạc ra từ một khuôn với cô của cháu."
"Tôi muốn cô đến xem phiên bản mini của bà ấy."
"Đừng cho bà ấy gặp, chúng ta gặp trước đi. Tiểu Mục, cô dắt con gái và Tiểu Phó nhà cô đến đây để tôi ôm bé cưng một cái được không nào? Nhà chúng tôi ở Hồng Kông, cậu ấy đến đó rồi cũng có người quen, chúng ta có thể chăm sóc cho cậu ấy."
Tần Du quá nhiệt tình khiến Mục Tiểu Liên hơi khó xử, cô ấy nhìn về phía cấp trên, không biết nên trả lời thế nào.
Phó chủ nhiệm Tiếu bèn nói: "Tiểu Mục, cô đừng suy nghĩ nặng nề như vậy. Tôi đã nói với mọi người vợ chồng Phó lão tiên sinh và Tống lão tiên sinh đã hỗ trợ chúng ta rất nhiều, họ là những Hoa kiều tốt bụng. Bảo Tiểu Phó ẵm Gia Hinh đến đây coi như là ông bà trong nhà."
Ông bà á? Tần Du nào dám làm ông bà của cha mẹ chồng mình chứ?
Phó Gia Thụ hỏi: "Gia Hinh là gì?"
"Gia trong Gia Tưởng (khen ngợi), Hinh trong Hinh Hương (hương thơm)."
Phó Gia Thụ nghe tên Gia Hinh này, đúng là tên người chị đã c.h.ế.t yểu của ông cụ!
Hai vợ chồng chỉ ở Bắc Kinh mấy ngày mà gặp lại rất nhiều người quen cũ, ban đêm hai vợ chồng già ngồi cùng nhau, An Ni cũng biết chị gái có ký ức về tương lai. Tống Thư Ngạn nói: "Giờ đã xác nhận bác trai bác gái là ai."
"Ừm, em đã hẹn mọi người đến tham quan đại học Đồng Tế, trong đó thật sự có một sinh viên tên Tần Quốc Khánh, đã xác định được cha chúng ta là ai rồi." Tần Du đắc chí: "Em cảm thấy chúng ta không nên quấy rầy họ thì hơn, họ đã có cuộc đời mới, khởi đầu mới, không nên đề cập với họ những chuyện này."
Người tìm người nói thế nhưng Tống Thư Ngạn nghĩ khác: "Vào đêm ông cụ nhà anh nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay, ông ấy nói với anh phải chờ mẹ anh. Không biết ông ấy đã tìm thấy mẹ anh chưa? Tìm thế nào? Chẳng lẽ phải tìm kiếm tất cả những người mang họ Tống một lần? Mọi người xem đi ngoài tên cha mẹ các người giống họ ra thì còn có điểm nào giống nhau đâu?"
Tiểu Mục bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, không lay chuyển được những Hoa kiều nhiệt tình này nên đêm đó đã thật sự bế con trai và dẫn chồng đến khách sạn ở phía tây ngoại ô. Phó Gia Thụ được gặp được người cha bằng tuổi cháu trai mình, cha mẹ và chị gái của ông cụ đều ở cùng nhau đã khiến ông cụ hài lòng lắm rồi.
Trong lúc tham quan đại học Đồng Tế, Tần Du nghe cha mình mới chừng hai mươi tuổi tự giới thiệu về mình. Hơn nữa lúc bà cụ rời khỏi trường đại học thì thấy mẹ tết tóc hai bên đang đợi cha mình, kêu lớn: "Quốc Khánh..."
Tống Thư Ngạn là một đồng chí bận rộn với việc ở Sở Thương mại nên còn đang tham quan nhà mấy sợi tơ lụa, không gặp ai giống cha ông cụ cả. Chẳng lẽ cụ ấy không làm trong xưởng may nữa? Không biết ông già c.h.ế.t dẫm này ở đâu rồi?
Tống Niệm Quy thật sự rất xấu hổ khi làm phiền các đồng chí ở Sở Thương mại. Ông ấy đã hứa sẽ đến đây hợp tác thành lập công ty thực phẩm với các lãnh đạo của Sở, thế nên cứ để cha mẹ lăn lộn thôi.
Tống Thư Ngạn lại đi vào một tòa nhà chính phủ có tên biệt thự Tống. Ngô An Ni an ủi ông cụ: "Bây giờ đã mở cửa, sau này chúng ta sẽ đến Thượng Hải, mỗi ngày ông đều tìm trên đường được không?"
"Tống Thư Ngạn!"
Tống Thư Ngạn cho rằng mình nghe nhầm thì giọng trẻ con lại vang lên: "Tống Thư Ngạn!"
Ông cụ quay đầu thì thấy một cậu bé trông mới mười mấy tuổi đang bước đến rồi ngẩng đầu lên: "Con trai, mau gọi cha đi!"
Tống Thư Ngạn rất kích động nhưng vẫn muốn xác nhận kỹ càng: "Sao cậu nói mình là cha tôi?"
"Đêm đó con nói với cha rằng mình rất hâm mộ Phó Gia Thụ, còn bị cha tẩn cho một trận."
Cha mẹ nhà người ta đều tốt, sao đến phiên ông cụ lại thành nhóc con trước mặt thế này? À đúng rồi! Mẹ mình mới mất hơn mười năm thôi.
Cha mẹ người ta đều không có ký ức, tại sao thằng oắt này vẫn còn nhớ thế? Sau này mình phải gọi thằng oắt này là cha ư?
Cậu nhóc cẩn thận ngắm nghía Ngô An Ni: "Ni Nhi?"
"Là cha thật kìa?" Ngô An Ni la lên.
Tống Thư Ngạn hỏi: "Mẹ con đâu?"
"Học chung lớp sáu tuổi học với cha, cha và mẹ ngồi cùng bàn với nhau." Cậu nhóc quay đầu nhìn lại, hóa ra biệt thự nhà họ Hồng trước mặt đã biến thành một trường tiểu học.
Cậu nhóc nhìn thấy một cô bé bước ra khỏi phòng học thì bèn kêu to: "Chu Oánh Oánh, em chờ anh một chút."
Cô bé kia nghe cậu nhóc gọi bèn co giò chạy mất...