Xuyên Thành Công Năm Đến Muộn Nhất Trong Truyện Vạn Nhân Mê

Chương 62



Vừa bước ra, Vinh Nhung lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của các khách mời trong hồ nước.

Khán giả trong phòng livestream phấn khích đến mức phát cuồng:

[Nhung Nhung vợ tôi quyến rũ quá đi mất! Tôi phải chạy ngay đến đó để ‘rình’ Nhung Nhung đây! Tôi không nói đùa đâu!]

[Ai mà chịu nổi chứ??]

[A a a a!! Tôi không muốn Nhung Nhung ghép đôi thành côncông nữa! Mau debut đi, làm người mẫu hay idol gì cũng được, để mọi người cùng hưởng phúc!!]



Phó Ưng Phủ thấy Vinh Nhung ra ngoài gặp người mà chưa thắt chặt đai áo, liền cau mày, lập tức bước ra khỏi suối nước nóng.

Khán giả trong livestream của Phó Ưng Phủ thấy vậy liền hỏi:

[Tổng giám đốc Phó định làm gì thế? Sao đột nhiên có vẻ mặt này vậy? Vừa nãy tôi xem livestream của Nhung Nhung nên không để ý.]

[Hihi, lát nữa sẽ biết thôi, (bà dì cười trộm)]

Vinh Nhung vừa từ phòng tắm bước ra đã nhanh mắt thấy một nhân viên đẩy xe thức uống và đĩa trái cây vào, lòng vui vẻ hẳn. Nhưng đúng lúc này, nhân viên chương trình lại bất ngờ chặn người phục vụ đang bê khay trái cây, khiến cậu lo lắng không biết có phải mấy phần đó là để cho chính tổ chương trình ăn không.

Cậu mải nhìn chằm chằm mà không kịp nhận ra Phó Ưng Phủ đã đi về phía mình. Đến khi thấy bóng dáng đối phương trong tầm mắt, anh đã vươn tay kéo lấy thắt lưng áo tắm của cậu, mạnh mẽ siết chặt lại.

[Wow, hóa ra tổng giám đốc Phó là người bảo vệ giá trị nam đức, thả tim nào!]

[Bảo vệ nam đức gì chứ? Nhìn thiếu gia Hàn kìa, anh ta còn chẳng mặc áo, tổng giám đốc Phó có thèm quan tâm đâu?? ̄▽ ̄]

[A a a sụp đổ mất thôi! Tổng giám đốc Phó lo chuyện bao đồng làm gì thế? Tôi muốn xem mà!!!!]

Không chỉ khán giả cảm thấy khó hiểu, ngay cả Vinh Nhung cũng thấy hành động đột ngột của Phó Ưng Phủ hơi khó lý giải, nhưng vẫn lịch sự nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Phó, nhưng lát nữa vào suối nước nóng chẳng phải sẽ phải…" cởi áo tắm sao?

Vừa nhắc đến suối nước nóng, cậu theo phản xạ nhìn về phía đó, rồi bất giác nhận ra ngoài Hàn Lệ đã cởi áo tắm, những khách mời khác đều mặc chỉnh tề giống như tổng giám đốc Phó. Đến lúc này, cậu mới chợt hiểu: Đây không phải là đi bơi với bạn học, mà là chương trình có chia nhóm công – thụ. Cậu là khách mời thuộc nhóm "công", vậy mà lại không mặc áo thế này quả thực không hợp phép tắc.

Nghĩ vậy, Vinh Nhung liền áy náy nói: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không để ý. Cảm ơn anh…" Cậu khựng lại một chút, rồi đổi giọng: "Cảm ơn anh đã nhắc tôi."

Dù vậy, sắc mặt Phó Ưng Phủ vẫn không mấy hài lòng, còn nghiêm túc nhấn mạnh: "Sau này tuyệt đối không được như vậy nữa!"

"Được." Vinh Nhung nghiêm túc nhận sai.

Phó Ưng Phủ xoay người đi: "Đi thôi."

"Ừm."

Không còn Phó Ưng Phủ chắn tầm nhìn, Vinh Nhung vui mừng phát hiện nhân viên phục vụ đã đẩy xe đến cạnh suối nước nóng, đặt khay trái cây và thức uống xuống.

Thay vì đi về phía bên trái suối nước nóng cùng Phó Ưng Phủ, cậu lại vòng sang bên phải, tiến tới chỗ đặt đồ ăn. Trùng hợp là bác sĩ Du cũng đang ở đó.

Vinh Nhung lễ phép mỉm cười với bác sĩ Du, sau đó liền dán mắt vào khay trái cây, đến mức nhân viên đang đặt ly nước xuống cũng phải đỏ mặt vì ánh nhìn của cậu.

Đợi nhân viên phục vụ tiếp tục đặt trái cây và nước uống ở những khu vực khác, Vinh Nhung hào hứng cầm lấy một miếng dưa hấu trông cực kỳ mọng nước.

Du Dịch Nghiêm nhìn thấy ánh mắt cậu sáng bừng sau khi cắn một miếng, không nhịn được bật cười.

Vinh Nhung ăn thêm hai miếng nữa, chợt nhớ đến Du Dịch Nghiêm phía sau liền lịch sự hỏi: "Bác sĩ Du, anh có muốn ăn không? Ngọt lắm đấy."

Du Dịch Nghiêm nhìn đôi môi ướt át, đỏ mọng của cậu, chậm rãi đáp: "...Được."

Vinh Nhung chỉ vào chỗ bên cạnh mình: "Vậy lại đây đi, ăn ở đây sẽ không làm rớt nước dưa xuống suối nước nóng."

Du Dịch Nghiêm bật cười: "Được."

Bên phía Phó Ưng Phủ, sau khi rời suối nước nóng, anh vô thức quay đầu lại thì phát hiện Vinh Nhung, người vốn nên đi theo sau, lại chạy đến chỗ Du Dịch Nghiêm. Hai người không chỉ trò chuyện vui vẻ mà còn có vẻ khá thân thiết. Dưới làn nước, bàn tay Phó Ưng Phủ siết chặt thành nắm đấm.

Giữa suối nước nóng, Sở Viễn Trạch lén dùng khuỷu tay huých Lê Hoài An, ánh mắt ngầm ra hiệu cho cậu đi tìm Vinh Nhung.

[Viễn Trạch đúng chuẩn vệ sĩ tình yêu! Hihi, cuối cùng An An cũng chủ động tìm Nhung Nhung rồi.]

[Cố lên nào, "Vinh Quy Cố Lý"!]

Điều bất ngờ là Lê Hoài An sau khi nhận được ám hiệu của Sở Viễn Trạch, thật sự lấy hết can đảm bước về phía Vinh Nhung.

[Đù, Hoài An sau vòng gặp gỡ bạn cũ hôm qua đúng là gan dạ hẳn lên!]

[Hu hu, tuyệt quá!]

"Nhung Nhung."

Vinh Nhung đang trò chuyện với bác sĩ Du, nghe có người gọi liền theo phản xạ quay lại. Nhìn thấy Lê Hoài An, cậu niềm nở hỏi: "Hoài An, có muốn ăn dưa hấu không? Ngọt lắm đấy."

Lê Hoài An nhìn gương mặt đỏ ửng của Vinh Nhung, ngượng ngùng gật đầu.

Thế nhưng cậu vẫn còn quá căng thẳng, hơn nữa do ngâm nước lâu nên đầu óc hơi chậm chạp, vừa bước lên đã giẫm hụt khiến cả người ngã ngửa ra sau…

Thấy vậy, Vinh Nhung lập tức vứt miếng dưa hấu trên tay, nhanh chóng vươn tay kéo lấy Lê Hoài An, dùng sức giữ cậu ấy lại, ôm chặt vào lòng.

Khán giả trong phòng livestream tròn mắt trước phản xạ nhanh nhạy và sức mạnh của Vinh Nhung:

[Wow!! Người vừa đỡ Hoài An thật sự là Nhung Nhung sao? Phản ứng còn nhanh hơn cả bác sĩ Du nữa kìa!]

[Không ngờ Nhung Nhung còn có mặt đàn ông thế này, sốc luôn!]

[Từ giờ ai còn nói Nhung Nhung không giống "công", tôi sẽ chụp màn hình rồi ném thẳng vào mặt họ.]

[Chị em, chụp chưa? Xin ảnh gốc!!]

Chỉ đứng ngoài xem mà khán giả đã chấn động thế này, cảm giác của Lê Hoài An – người vừa được "cứu", chắc chắn còn mãnh liệt hơn gấp bội. Khoảnh khắc trọng tâm nghiêng ra sau, suýt ngã xuống nước, một bàn tay đã nắm chặt lấy cậu. Mà người đó lại chính là người cậu thích, thậm chí còn ôm cậu vào lòng… Lê Hoài An cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt và tai cũng nóng bừng.

[Oa uuuu~ "Vinh Quy Cố Lý"!! "Vinh Quy Cố Lý"!!!]

[Cuối cùng cũng có "đường" rồi, xúc động quá!!]

Thấy mặt Lê Hoài An đỏ bừng, Vinh Nhung lo lắng cậu ấy sẽ bị thiếu oxy mà ngất đi như mình tối qua, bèn hỏi: "Hoài An, cậu ổn chứ?"

Lê Hoài An mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng đáp: "Không sao."

Nghe vậy, Vinh Nhung mới yên tâm, đỡ cậu ấy đứng vững rồi mới dời ánh mắt sang miếng dưa hấu mình vừa vội vã vứt xuống đất.

P/S: Hôm nay là một Nhung Nhung thật ngầu~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com