“Vậy thì ngươi vẫn thể đợi cô bé chuyển thế, tiếp tục bảo vệ nó.” Giọng nọ trong như suối nguồn, mang theo chút mê hoặc câu dẫn: "Ngươi thiên phú, lẽ nào cam tâm tiếp tục một phàm nhân, tiếp tục chịu ức hiếp, đến cả m.á.u mủ cũng bảo vệ … Lẽ nào ngươi còn thấy những chuyện lặp một nữa ?”
Người nọ : “Nếu ngươi nguyện ý để sử dụng, sẽ dạy cho ngươi tất cả năng lực, thế nào?”
Ngu Tùng Trạch im lặng một lát, xoay , quỳ xuống mặt nam nhân.
Người nam nhân phe phẩy cây quạt, mỉm hài lòng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, trong sân còn một bóng , chỉ còn trong khí một luồng khí ma quái nhàn nhạt.
Niệm Thanh ngẩn giường hồi lâu, mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài dần sẫm , bụng cô bé bắt đầu réo ầm ĩ mà Tạ Quân Từ vẫn trở về.
Cô bé đợi thêm một lát, bên ngoài vẫn động tĩnh, bèn chống tay, bò xuống giường.
Cô bé cố sức đẩy cánh cửa đang khép hờ, ngẩng đầu lên liền khỏi mở to hai mắt.
Thương Lang Tông là một vùng bảo địa, linh khí vô cùng dồi dào.
Chỉ thấy hoa cỏ cây cối ngoài sân đều sinh trưởng đầy sức sống, ráng chiều màu tím trung dần chuyển thành màu xanh biếc, bóng cây khẽ đung đưa, tĩnh lặng tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Cảnh sắc xinh như mang theo một vẻ mộng ảo, là khung cảnh mà cô bé từng thấy bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô bé đang ngây trời thì thấy tiếng động kỳ lạ phát từ một căn phòng ở góc sân.
Niệm Thanh chậm rãi đến ngoài cửa nhà bếp, liền thấy bên trong là một mớ hỗn độn, bàn là những món ăn bóng đêm thất bại, còn Tạ Quân Từ thì giữa sự hỗn loạn đó, mày nhíu chặt, như đang đối mặt với một vấn đề sinh tử.
Cả đời Tạ Quân Từ từng gặp vấn đề như thế . Đầu tiên, theo từng bước trong thực đơn, nhưng chẳng hiểu sai từ bước nào mà thành phẩm khác một trời một vực so với miêu tả.
Điều khiến phiền lòng nhất là những đơn vị đo lường như "một ít", "một chút", "vài giọt" trong thực đơn. Tạ Quân Từ căm thù những từ đến tận xương tủy, cách nào kiểm soát liều lượng.
Trớ trêu , mỗi định lấy gia vị là gặp những con chữ như , khiến hoài nghi nhân sinh.
Phát hiện cô bé đẩy cửa bước , Tạ Quân Từ thở dài một tiếng, cúi bế cô bé lên. Một tay ôm cô bé, tay thực đơn, chân mày càng nhíu càng sâu.
Tiểu Niệm Thanh nghển cổ , liền thấy trong nồi là một mớ đen sì, nguyên liệu ban đầu là gì.
“Là do cái nồi.” Tạ Quân Từ giải thích: "Dụng cụ ở nhân gian và ở đây giống .”
Niệm Thanh gật gù như hiểu , nhận thấy gì đúng.
Một lớn một nhỏ cứ thế cái nồi ngẩn ngơ, trong gian tĩnh lặng, bụng cô bé réo lên.
Cả đời Tạ Quân Từ hiếm khi khoảnh khắc khó xử như . Hắn lấy đồ ăn vặt từ nhẫn trữ vật cho cô bé ăn lót , đó dùng một pháp thuật dọn sạch đồ trong nồi, như thể chuyện gì xảy .
“Có thể nấu canh.” Cô bé ăn vặt, ngây thơ đề nghị: "Ca ca đây ngày nào cũng nấu canh, cho tiện.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ