Niệm Thanh vốn đang ngắm nghía tấm lụa mỏng bên cạnh trường kỷ, cô bé tóm lấy xem thử, lúc cằm Tề Yếm Thù giữ , cô bé đành chuyển sự chú ý trở .
Tư thế nghiêng lười biếng của Tề Yếm Thù càng lộ rõ phần n.g.ự.c của , Niệm Thanh bất giác xương quai xanh và n.g.ự.c .
Trước đây Ngu Tùng Trạch thường cởi trần ôm cô bé, mùa hè thì mát mẻ, mùa đông thì sưởi ấm cho . Đối với một cô bé mà , da thịt ôm ngủ vẫn là thoải mái nhất.
Cổ của trông vẻ thích hợp để ôm một cái…
Nghĩ , đầu Niệm Thanh bất giác thả lỏng, dứt khoát dồn hết trọng lượng cái đầu nhỏ của lên ngón tay đang chống cằm cô bé của Tề Yếm Thù.
“Sư hổ.” Cô bé mắt long lanh : "Ôm một cái.”
Tề Yếm Thù: "…"
Tề Yếm Thù: “Ai là sư phụ của ngươi?”
Hắn định rút tay khỏi cằm cô bé, nhưng cả cô bé mượn lực tựa tay , lùi một chút, hình nhỏ bé của nàng liền nghiêng về phía một chút, mềm oặt, như thể bám dính lấy .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tay Tề Yếm Thù cứng đờ.
Hắn sống mấy trăm năm, cả đời từng tiếp xúc với một đứa trẻ con lớn chừng , ngờ là cái dạng .
Tề Yếm Thù lạnh lùng : “Ta ghét nhất là lũ trẻ con tự nhiên thái quá.”
Hắn Tạ Quân Từ đang quỳ thềm, thiếu kiên nhẫn : “Ngơ đó gì, mang nó , đừng phiền .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Yếm Thù quả nhiên lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mới còn thấy cô bé thú vị, bây giờ tỏ kiên nhẫn.
Tạ Quân Từ vội vàng lên bế đứa trẻ . Khi thềm, thấy Tề Yếm Thù đang cúi mắt, thờ ơ xoa nắn ngón tay .
“Sư tôn…” Tạ Quân Từ khẽ gọi.
“Chỉ bằng ngươi, còn tư cách nhận đồ .” Tề Yếm Thù lười nhác : "Nó ở cũng , nhưng đừng đến phiền bản tôn. Nếu một vượt quá giới hạn, hai các ngươi cùng cút .”
Tạ Quân Từ mừng như điên, chính cũng ngờ Tề Yếm Thù thật sự sẽ đồng ý, vội dập đầu : “Đa tạ sư tôn!”
Niệm Thanh hề rằng trong lúc còn đang ngây ngô mờ mịt, vai vế của cô bé suýt nữa hạ xuống một bậc, may mà chuyện gì xảy .
Thấy Tạ Quân Từ chuẩn rời , Niệm Thanh vẫy bàn tay nhỏ chào tạm biệt Tề Yếm Thù.
“Sư hổ, tạm biệt!”
Tề Yếm Thù khẽ nhướn mày, hừ lạnh một tiếng.
Đứa nhỏ , hiểu tiếng , bảo sư phụ của cô bé mà.
Tạ Quân Từ ôm Niệm Thanh rời khỏi chính điện. Càng rời xa Tề Yếm Thù, bờ vai vốn đang căng cứng của cũng dần thả lỏng.
Chính cũng ngờ, chuyện thể thuận lợi đến thế. Trước khi bước , Tạ Quân Từ nghĩ rằng khả năng trục xuất khỏi sư môn đến tám, chín phần.
Tạ Quân Từ vẫn còn chút hoảng hốt, nhưng cô bé trong lòng thì sớm ném chuyện đầu. Cô bé tò mò ngắm những cung điện lầu các tráng lệ đỉnh núi chính, trông vẻ đến những tòa điện nguy nga mà trống trải đó xem thử.
Lúc chuyện quan trọng mới giải quyết xong, mà Tề Yếm Thù ưa yên tĩnh, Tạ Quân Từ vì chuyện mà chọc giận , bèn định dỗ Niệm Thanh về ngọn núi của .