Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 76





Niệm Thanh một đám chăm sóc, tóc chải chuốt tinh xảo, quần áo cũng mỗi ngày một bộ trùng lặp. Chẳng qua cô bé giống như một con búp bê mặc sắp đặt, thời gian gần như mở miệng chuyện, ăn uống cũng lắm. Mặc cho các nha dỗ dành thế nào, cuối cùng cô bé cũng chỉ miễn cưỡng ăn một chút.

Vương phu nhân đến nơi thì thấy cảnh , bà vội : “Được , tiểu thư ăn thì cần vây quanh con bé như , các ngươi lui xuống .”

Bà ôm cô bé về phòng, dịu dàng : “Thanh Thanh chơi một lát, là lên giường nghỉ ngơi một lát?”

Niệm Thanh vẫn lời nào.

Cô bé cụp mắt xuống, hàng mi cong vút run rẩy.

Mấy ngày nay cô bé gần như ăn bao nhiêu, chút cân nặng vốn Tạ Quân Từ nuôi nấng bây giờ sụt , trông tái nhợt và yếu ớt ít.

Vương phu nhân chỉ thể tiên đặt cô bé lên chiếc giường lan can, để nhiều đồ chơi đó, lúc mới thở dài một tiếng, khép hờ cửa .

Đám nha đều đang chờ ở bên ngoài. Các nàng theo chủ một thời gian dài, bây giờ thấy phu nhân và lão gia hao hết tâm sức mà nhận một chút nụ của cô bé, trong lòng cũng chút bất mãn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Ta từng thấy đứa trẻ tuổi mà im lặng tiếng như .” Một nha trong đó lẩm bẩm: “Phu nhân cũng hết lòng hầu hạ cô bé bao nhiêu ngày , vẫn chút phản ứng nào, khéo nuôi một kẻ vô ơn.”

Nghe nàng , Vương phu nhân lạnh lùng : “Xuân Hạnh, ngươi đang năng bậy bạ gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không đợi Xuân Hạnh trả lời, bà lạnh giọng : “Chính ngươi cũng sinh trong gia đình nghèo khổ, chẳng lẽ thế sự gian nan là mùi vị gì ? Nếu ngươi kiên nhẫn như , thì cần hầu hạ ở chủ viện nữa, ngoài !”

“Phu, phu nhân, đừng đuổi nô tỳ , nô tỳ sai …”

Xuân Hạnh trợn tròn mắt, nàng quỳ xuống liên tục dập đầu, nhưng Vương phu nhân vẫn kiên quyết đuổi nàng rời khỏi chủ viện.

Vương phu nhân dùng miệng lưỡi cảnh cáo các nha khác, lúc mới chút mệt mỏi trở về phòng.

Trong phòng, Vương lão gia vì Niệm Thanh sợ hãi mà hạn chế ngoài, đang đặt chén xuống, ông nghi hoặc hỏi: “Ai chọc phu nhân tức giận ?”

Vương phu nhân xuống bên cạnh ông, khỏi nặng nề thở dài một tiếng.

“Phu quân, cảm thấy mấy ngày nay đứa trẻ những dấu hiệu thích ứng, mà ngược càng ngày càng u uất sầu muộn .”

Vương lão gia gãi đầu: “Cô bé mới lớn chừng đó, phiền não là gì ? Thằng nhóc Thạch Đầu lúc ba tuổi còn chỉ đái dầm và bốc đất ăn thôi đấy.”

Vương phu nhân vẫn lo lắng yên.

Bà thể cảm nhận sự kháng cự của Niệm Thanh đối với ngôi nhà , khỏi nhớ dáng vẻ của vị tiên nhân mang theo cô bé đến ngày hôm đó.

Bây giờ nghĩ , bà bỗng dưng cảm thấy hai họ mới giống như một nhà.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com