Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 270



Niệm Thanh ngây .

Cô bé thật chút sợ hãi, nhưng cùng lúc đó, cũng vẻ nguy hiểm mà trang nghiêm của hắc long thuyết phục.

Ngập ngừng hồi lâu, cô bé mới lí nha lí nhí : “… Nhị sư , buổi sáng lành.”

Hắc long gì, ngẩng đầu, nhoài về phía , gần như đến mặt Tạ Quân Từ và nhóc con.

Tiểu Niệm Thanh theo bản năng lùi một chút, thấy động, cô bé mới cẩn thận đưa tay , nhẹ nhàng sờ gò má của hắc long.

Sau khi lớn lên, vảy cũng cứng hơn nhiều, bàn tay nhỏ của Niệm Thanh còn lớn bằng một miếng vảy đen của . Hắc long dường như cũng sợ cô bé thương, khi sờ liền rụt trở về, tiếp tục bò.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Hắc long nhắm mắt , thấy Tạ Quân Từ ôm cô bé điện, đó thấy Tạ Quân Từ hỏi: “Thanh Thanh sợ ?”

Trong thời gian ngắn ngủi chờ đợi câu trả lời của Ngu Niệm Thanh, bất giác căng thẳng.

Sau đó, thấy cô bé nhẹ nhàng : “Lúc đầu thì sợ, nhưng nghĩ đến là nhị sư , liền biến thành chỉ còn sợ một chút xíu thôi ạ.”

Cô bé : “Nhị sư quá!”

Hắc long giật giật râu rồng, trong lòng khẽ hừ một tiếng.

Hắn vốn ghét phận Long tộc của , đến cả việc khác thỉnh thoảng nhắc đến cũng sẽ nổi giận, nhưng lời khen của nhóc con, thế mà bất kỳ sự phản cảm nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng đối với câu nhận xét là hài lòng hài lòng, chẳng qua tại , trong cổ họng chút vị ngọt thanh của quả nho mà tiểu sư đút cho ngày hôm qua.

Niệm Thanh ngày hôm đó sống trong trạng thái mất hồn mất vía. Thử hỏi khi ngay bên ngoài nhà một con rồng uy phong lẫm liệt đang , ai còn thể chuyên tâm chuyện khác chứ?

Cô bé ăn cơm cũng thất thần, ăn xong là chạy xem rồng.

Chỉ là cô bé còn cái khí phách ban đầu là lên liền tóm lấy ôm lòng, mà trở nên uyển chuyển hơn nhiều.

Cô bé nhoài cửa lén lút quan sát con hắc long lớn bên ngoài, như một con vật nhỏ tò mò nhưng tâm lý cảnh giác, thường xuyên ló đầu ở cửa hang của , nhưng nhất quyết chịu bước một bước.

Hắc long vốn đang điều chỉnh cơ thể, nhưng một nhóc con ở bên cạnh quan sát , cũng khó tập trung.

Cô bé giác quan của tu sĩ nhạy bén đến mức nào. Cô bé ở bên cạnh hồi lâu, cảm thấy con rồng lớn nhất định ngủ , lúc mới cẩn thận bước , đến bên cạnh , định đưa tay sờ thử .

Mỗi một miếng vảy của đều lớn hơn cô bé nhiều, cô bé sờ thì cũng thôi . cô bé cứ đưa tay về phía cạnh của vảy, sắp sờ đến nơi thì, Ngu Niệm Thanh bỗng nhiên phát hiện động đậy nữa.

Cô bé ngẩng đầu, liền thấy đuôi hắc long khéo léo câu lấy cổ áo cô bé, hề chạm những nơi khác của cô bé, đặt cô bé ở một chỗ xa hơn một chút.

“Không sờ cạnh, nguy hiểm.” Hắc long nặng nề mở miệng.

Nghe thấy hắc long phát giọng của Tần Tẫn, Ngu Niệm Thanh hoảng sợ. Cô bé đối diện với đôi mắt vàng của hắc long, một lát , mới nhỏ giọng : “Nhị sư .”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com