Không ngờ Tô Khanh Dung những ý mà lui xuống, ngược : “Được thôi, sư và sư tôn chuyện, đưa Thanh Thanh ngoài chơi.”
Ngọn lửa giận và sát ý mà Tạ Quân Từ mới đè xuống, lập tức câu của chọc cho cuồn cuộn dâng lên.
“Được , chơi cũng kém ngày .” Trên trường kỷ, Tề Yếm Thù lười biếng : "Ngươi lui xuống .”
Tô Khanh Dung mặt vẫn luôn nở nụ , nhưng thật tâm trạng cũng . Một câu của Tề Yếm Thù, cho nụ mặt khựng một chút, cuối cùng cũng lộ chút cảm xúc thật của Tô Khanh Dung.
Giờ khắc , trong lòng Tô Khanh Dung thật vô cùng sợ hãi và khủng hoảng. Hắn sợ từ nay về , bao giờ thể tiếp xúc gần gũi với Tiểu Niệm Thanh nữa. Cảm giác uy h.i.ế.p mà Tạ Quân Từ mang cho thật sự quá mạnh.
Hắn miễn cưỡng nuốt xuống những cảm xúc , ngước mắt về phía Tạ Quân Từ, hai đối mặt một cách cực kỳ lạnh lùng, dửng dưng.
Ánh mắt Tô Khanh Dung lướt xuống , về phía cô bé trong lòng Tạ Quân Từ, lúc mới lộ chút ý thật tâm.
“Thanh Thanh, chúng chơi.” Hắn : "Nhớ nhớ đó.”
Hơi thở của Tạ Quân Từ lạnh hơn.
Niệm Thanh cảm nhận bầu khí kỳ quái giữa hai , cô bé rúc lòng Tạ Quân Từ, vẻ mặt chút mờ mịt, hoang mang, còn chút rụt rè, sợ hãi.
Đối diện với đôi mắt còn vui vẻ như ánh mặt trời, mà bây giờ ngược chút co rúm của cô bé, nụ của Tô Khanh Dung cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Mấy ngày nay nhiều ý nghĩ lộn xộn, độc ác, cũng bóng gió, vốn hạ quyết tâm, nếu Tạ Quân Từ thật sự độc chiếm cô bé, cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.
Cho dù thể g.i.ế.c Tạ Quân Từ, cũng thể từng chút một cho họ chia rẽ, thậm chí những chuyện càng thêm xa, xứng đáng.
Dù thì chính là một kẻ hèn hạ như , ?
Thế nhưng bây giờ đối diện với vẻ mặt chút hoang mang của cô bé, quyết tâm ban đầu của Tô Khanh Dung khoảnh khắc mà d.a.o động.
Tô Khanh Dung rõ cần Tiểu Niệm Thanh. Hắn giống như một luôn ở trong bóng tối, bỗng nhiên cảm nhận ánh sáng, liền khó thể chịu đựng việc một nữa mất nguồn sáng, rơi bóng tối.
Đó sẽ là một chuyện còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn cả việc từng thấy ánh sáng.
Chỉ là nếu sự khao khát của sẽ cô bé cảm thấy khó xử, thậm chí tổn thương thì…
Hắn nên tiếp tục xuống ?
Như những năm tháng qua, vì để xóa vết sẹo trong lòng, cho nên đem những thứ bộ nắm trong tay, cho dù đổi gì, cũng bẻ gãy những đóa hoa tươi sáng, chúng nó thể tránh khỏi mà đến khô héo trong tay ?
Vào khoảnh khắc , Tô Khanh Dung bỗng nhiên hoài nghi chính .
Tô Khanh Dung dường như vẻ mặt của cô bé cho bỏng rát, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu vội vàng rời .