Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 200





“Vậy trở về ?” Tề Yếm Thù trêu chọc cô bé: "Dù Tạ Quân Từ vụng về như , ôm con ngủ, cũng nấu cơm cho con, tại con vẫn thích như ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Thanh áp bờ vai , hàng mi cô bé chớp chớp, một cách ngây thơ thuần phác: “Bởi vì chúng con là một nhà mà.”

Cho dù vụng về, nhiều việc , nhưng nhà chính là nhà, cần bất kỳ điều kiện gì, chính là thích thôi.

Ngón tay thon dài của Tề Yếm Thù nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô bé, : “Vậy còn ?”

Niệm Thanh : “Sư hổ cũng là nhà! Tam sư cũng !”

Nghĩ nghĩ, cô bé miễn cưỡng bổ sung: “Nhị sư … Nhị sư , ờm, nếu là cha hung dữ thì là hàng xóm, còn nếu cha hung dữ thì cũng tính là một nhà.”

Tề Yếm Thù khẽ một tiếng.

“Ta tên là gì?” Hắn hỏi.

“Tề Yếm Thù!” Niệm Thanh đáp nhanh.

Tề Yếm Thù lúc mới hài lòng.

Cứ như , ngày qua ngày.

Tiểu Niệm Thanh cảm thấy Tề Yếm Thù và Tô Khanh Dung gần đây cứ kỳ kỳ, đối với cô bé ngày càng nhiệt tình thì , mà cô bé gần như ngày nào cũng trả lời những câu hỏi tương tự như thích ai hơn, hỏi đến mức cô bé phát phiền.

Tề Yếm Thù mà hỏi , cô bé liền bịt tai chạy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là đối với Tô Khanh Dung, Niệm Thanh vẫn kiên nhẫn, bởi vì họ là bạn bè, hơn nữa cô bé cảm thấy Tô Khanh Dung rõ ràng là loại chút nội tâm, nhút nhát, dễ buồn bã, cần bảo vệ. Cho nên Thanh Thanh sẽ nghiêm túc và cẩn thận mà an ủi , nay đều nóng nảy.

Cô bé hiểu chuyện và an ủi khác như , phần lớn là vì đây Ngu Tùng Trạch đối xử với cô bé như thế, lời và hành động của trai vô thức trở thành một phần của em gái.

Mấy ngày cuối cùng, ngay cả Tần Tẫn vẫn luôn đóng cửa ngoài cũng hoạt động.

Hắn mang một thái độ xem kịch vui, ngược là mong Tạ Quân Từ trở về nhất, ngoài Ngu Niệm Thanh .

Hai ngày ban ngày, Tô Khanh Dung và cô bé đang chơi cờ caro ở một góc trong chính điện, Tề Yếm Thù lười biếng tựa lưng ghế sách, hai bỗng nhiên cùng ngẩng đầu.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Sắc mặt Tô Khanh Dung lập tức đổi.

— Tạ Quân Từ, trở .

“Đến lượt , mau ạ.” Niệm Thanh nhoài đệm, cô bé chống tay, mắt hau háu bàn cờ, thúc giục .

Tô Khanh Dung lúc mới miễn cưỡng hồn, đặt quân cờ trong tay xuống.

Bên , Tạ Quân Từ từ trong kết giới , ngước mắt về phía Thương Lang Tông quen thuộc, khỏi hít sâu một .

Hắn cuối cùng cũng về tông môn.

Vốn dĩ chỉ định rời ba ngày, bất ngờ biến thành một tháng.

Chuyến bất ngờ , Tạ Quân Từ vẫn luôn nhớ, nhớ cô bé. Lần ngoài, mỗi khi rảnh rỗi, thường xuyên nhớ thời gian cùng cô bé ở nhân gian.

Tạ Quân Từ trong lòng kìm nén nỗi nhớ nhung đối với cô bé, bình tĩnh , dùng tốc độ nhanh nhất để đến đỉnh núi chính.

Đi nửa đường, nhận thở của Tần Tẫn. Tần Tẫn thế mà cũng khỏi núi, hơn nữa… dường như chính là đang nhắm mà đến?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com