Hâm mộ sự tự do của loài chim, ghen tị với sự tự do của nó.
Tô Khanh Dung nay vẫn luôn như , dường như đố kỵ với tất cả những thứ đẽ và tự do đời.
Nếu là một kẻ thô lỗ ngu dốt, lẽ thể trút hết đau đớn của lên những sự vật xung quanh, thể oán trời trách đất, hận thế đạo bất công, mặc sức trút giận, lẽ còn dễ chịu hơn một chút.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Đáng tiếc, quá thông minh. Kết quả là tất cả những điều chỉ cho Tô Khanh Dung ý thức một cách rõ ràng rằng, nguồn gốc của sự ghen tị và thù hận của đối với vạn vật đều đến từ chính bản xí của .
Là do xứng, chứ những thứ đẽ sai điều gì.
Sự tỉnh táo đau đớn như một vòng xoáy khổng lồ, Tô Khanh Dung càng hiểu rõ, càng thể bò khỏi bóng tối mà lún sâu.
Chỉ là — kỳ lạ, giờ khắc , Tô Khanh Dung thế mà cảm nhận sự thù hận và ghen tị trong quá khứ, thể dùng một tâm thái bình thản để ở đây, tận hưởng sự bình tĩnh hiếm .
Niệm Thanh đung đưa chân, cô bé ngây thơ hỏi: “Trước đây là thợ mộc ạ, tại học những việc ?”
Tô Khanh Dung đặt cánh chim xong xuống, cầm lấy một khối gỗ khác, tay ngừng, giọng điệu bình tĩnh : “Lúc đây đó bên ngoài, thấy phụ mẫu sẽ những thứ như thế cho con cái chơi.”
Thế là, liền tự cho chính .
Mấy năm nay Tô Khanh Dung điêu khắc vô món đồ chơi gỗ nhỏ, chẳng qua gần như bao giờ chơi, những món đồ chơi xong khi tiện tay đốt , lúc tâm trạng cũng sẽ vứt một góc cho bám bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Niệm Thanh đến, đây là đầu con đường tu tiên chơi của chơi.
Một canh giờ , Tô Khanh Dung xong tất cả các bộ phận của con chim, : “Ta tô màu.”
“Em cũng , em cũng .” Cô bé lập tức hứng thú.
Tô Khanh Dung theo chỉ thị của cô bé, tô lên cánh chim những màu sắc sặc sỡ, Niệm Thanh thấy cây cọ trong tay lướt như mây bay nước chảy, cô bé cũng tự thử vẽ.
Kết quả rõ ràng, cô bé kiểm soát cây cọ, chỉ thể nguệch ngoạc vẽ vài vòng tròn, vì dùng sức quá mạnh mà đầu cọ tòe , còn mà quệt cả lên mặt.
Niệm Thanh tủi ngẩng đầu lên, Tô Khanh Dung khẽ một tiếng, dùng khăn tay từng chút một lau khô gương mặt cô bé một cách nhẹ nhàng.
Tô Khanh Dung định cầm tay cô bé để vẽ, nhưng tay mới nhấc lên, theo thói quen mà cứng đờ.
Cô bé phát hiện , cô bé cầm cây cọ, mệt quá, liền biếng mà vịn cột, nhét tay nhỏ của lòng bàn tay Tô Khanh Dung, mong đợi về phía .
Tô Khanh Dung chút bất đắc dĩ.
Hắn chỉ thể từ từ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Niệm Thanh, tiếp tục cầm cọ tô màu.
Chưa vẽ bao lâu, cô bé : “Em mệt .”
Tô Khanh Dung kinh nghiệm cận với khác như thế , thấy giọng ngây thơ của cô bé, cũng phản ứng thế nào, chỉ thể ngơ ngác cô bé, .