Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 161



“Con gọi là sư phụ, lẽ nào hiểu ý nghĩa của việc thu đồ ?” Hắn hỏi. Dừng một chút, Tề Yếm Thù hoài nghi : “Khoan , con sư phụ là ý gì ?”

“Sư hổ chính là sư hổ ạ.” Cô bé ngây thơ .

Tề Yếm Thù hỏi: “Vậy tên là gì?”

Niệm Thanh nghẹn lời, đó cô bé nở một nụ ngây thơ vô hại, nhưng rõ ràng là lừa cho qua chuyện.

“Thanh Thanh khát.” Cô bé lảng sang chuyện khác.

Tề Yếm Thù: "……"

Con nhóc sẽ cho rằng, tên của thật sự là Sư hổ đấy chứ?

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô bé, Tề Yếm Thù bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.

Thôi, cô bé còn nhỏ, hiểu những điều cũng là bình thường.

Hắn về phía Tô Khanh Dung, mở miệng : “Đưa nó chơi .”

Tô Khanh Dung lĩnh mệnh.

Hắn vốn đang chút lo lắng Niệm Thanh đây nắm tay . Mỗi một cô bé đến quá gần, mỗi một vết sẹo dường như đều âm ỉ đau.

Kết quả là cô bé từ trường kỷ bò xuống, cô bé dường như vì thể rời khỏi đỉnh núi chính chơi mà quá phấn khích, tự chạy vọt khỏi chính điện, ý định nắm tay .

Tô Khanh Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều dường như cũng giảm bớt sự khó chịu trong tinh thần và cơ thể của , phảng phất như bất kể Niệm Thanh lựa chọn thế nào, đều sẽ cảm thấy thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn khỏi chính điện, liền thấy Niệm Thanh đang ở bên ngoài chờ .

“Chúng chơi ạ?” Cô bé hỏi đầy mong đợi.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Tô Khanh Dung thật cũng nên đưa cô bé chơi thì hơn. Trong mắt , hầu hết các nơi đời trông đều giống hệt , sự khác biệt duy nhất chẳng qua là những nơi linh khí dồi dào thì sẽ non xanh nước biếc hơn một chút.

Hắn lấy một chiếc lá, chiếc lá biến lớn thành một con thuyền lá.

“Em cũng .” Tô Khanh Dung .

Niệm Thanh tò mò dẫm lên chiếc lá, cẩn thận thử dò, Tô Khanh Dung kiên nhẫn chờ đợi cô bé.

Hắn nghĩ, nếu nên đưa cô bé , thì cứ để cô bé tự quyết định.

Niệm Thanh nghiên cứu xong chiếc lá, cô bé ngẩng đầu, Tô Khanh Dung liền đối diện với đôi mắt to tròn trong veo của cô bé.

Trong lòng bỗng một dự cảm lành. Quả nhiên, cô bé bằng giọng non nớt: “Em xem nơi ở của .”

là ghét của nào trời trao của .

Thật , Tô Khanh Dung cũng định tiếp tục kéo gần cách với Niệm Thanh. Dù thì hai ở chung gần gũi đều cho tinh thần vô cùng đau đớn khi trở về, cũng tại phản ứng lớn đến .

Hôm nay chỉ hy vọng thể nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ . Tô Khanh Dung nghĩ chỉ cần trông chừng cô bé chơi là , cô bé gì thì nấy, còn thì thu nhỏ cảm giác tồn tại của , cần tiếp xúc gần gũi với cô bé nữa.

Thái dương Tô Khanh Dung vẫn luôn âm ỉ đau, nhưng mặt lộ vẻ ôn hòa, với cô bé: “Bất kỳ hướng nào em thấy bây giờ, đều thể dạo . Nơi ở bình thường, gì thú vị .”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com